---•---
¹Phiên thiên phúc địa: nói đến sự thay đổi to lớn và triệt để. Lớp học mới được Việt Vô Hoan an bài ở ngay bên ngoài rừng đào, cách phòng thí nghiệm khá xa, bên cạnh là kho dược thật lớn mới được xây lên, chứa phần lớn các loại thuốc phổ biến ở thế gian và tiên giới, cung cấp cho các học đồ sử dụng, còn những loại thuốc có độc tính cao và các dược liệu trân quý đều được đặt trong kho dược trước kia, phải được Việt Vô Hoan phê chuẩn mới có thể sử dụng.
Bên cạnh kho dược là Tàng Thư Các, bên trong có rất nhiều tiên thư cấp thấp, sách y học cơ bản cùng với các loại sách linh tinh khác, số lượng nhiều hơn so với trước kia, hẳn là mới thu thập được trong mười năm này.
Tống Thanh Thời cầm một quyển "Linh Hỏa Dị Văn Lục" lên xem, thiếu chút nữa không muốn đi.
"Sách ở đây đều do ta chọn qua, không quá lợi hại hay cao siêu, thích hợp để học đồ nhập môn," Việt Vô Hoan cười lấy quyển sách đặt vào lòng ngực của y, ý bảo y có thể mang về xem, "Tuy nói y thuật và độc thuật của tôn chủ đều tuyệt diệu như nhau, nhưng tất cả học đồ cần phải mài giũa ở đây vài năm, khảo sát tâm tính và phẩm hạnh, sau đó mới có thể tiếp xúc với dược liệu trân quý và độc dược."
Tống Thanh Thời tỏ vẻ tán đồng, y không keo kiệt truyền dạy y thuật, nhưng cũng không muốn độc thuật của mình bị người có tâm lợi dụng, làm hại người khác. Việt Vô Hoan an bài cho nhóm học đồ của Dược Vương Cốc học y thuật không học độc thuật, theo suy nghĩ của y, tuy nói độc thuật cũng cần truyền thừa, nhưng phải nghiêm khắc khảo hạch mới có thể từng bước truyền dạy, một phần phương thuốc kịch độc, thậm chí y còn không muốn truyền dạy cho người nào khác ngoài Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan bấm pháp quyết, có một người hai mắt vô thần, tay chân và động tác tựa như con rối bước ra từ trong rừng.
Tống Thanh Thời nhìn lướt qua, phát hiện đây là một cổ thi thể, kinh ngạc nói: "Con rối độc này là do ngươi luyện?"
Con rối độc là do y dùng thi thể chế tạo thành một con rối kịch độc, bởi vì điều khiển trận pháp rất phiền phức, nên thành phẩm tạo ra cũng không nhiều, tuy mỗi một con rối độc chỉ có lực công kích bằng với tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cả người đều phủ đầy kịch độc, chạm vào thì sẽ chết người, hơn nữa sau khi bị hủy còn có thể nổ tung, lan ra huyết vụ kịch độc khắp xung quanh, là thủ vệ do Tống Thanh Thời giấu trong Dược Vương Cốc, cũng là một trong những át chủ bài của y.
Nếu không, nơi nơi đều là dược liệu quý giá như Dược Vương Cốc này, ngoại trừ một tu sĩ Nguyên Anh, cũng chỉ còn lại những dược phó mới đến Trúc Cơ, đã sớm bị bọn cường đạo của tiên giới chiếm từ lâu.
Con rối độc trước mắt này không phải do Tống Thanh Thời luyện ra, tuy nói kịch độc ở trên người vẫn không đổi, nhưng điều khiển trận pháp lại càng tinh tế hơn, tăng thêm rất nhiều cơ quan và ám khí, tầng tầng lớp lớp, làm cho thế công càng trở nên ngoan độc.
"Ta phát hiện ra quyển vở ghi chép về cách chế tạo con rối độc trong phòng thí nghiệm của tôn chủ," Việt Vô Hoan sợ y tức giận, khẩn trương giải thích, "Sau khi tôn chủ hôn mê, những con rối độc trước kia đã hỏng hết rồi, không còn cách nào sửa chữa được nữa, Dược Vương Cốc mất đi lá chắn phòng ngự. Ta mới lấy vài thi thể vẫn còn hoàn chỉnh ở phòng giải phẫu, thử luyện thành con rối độc mới, thử rất nhiều lần mới có thể thành công, bởi vì vở ghi chép của tôn chủ không viết hết toàn bộ, cho nên một phần pháp trận là do ta bố trí lại, có hơi khác với nguyên lai."
Tống Thanh Thời ngẫm lại quyển vở ghi chép kia của mình, nghĩ đến cái gì thì sẽ viết ngay cái đó, lộn xộn tựa như thiên thư thời nguyên thủy, gập ghềnh mà khen: "Ngươi cải tiến rất tốt, ngươi làm được bao nhiêu con như vậy?"
Việt Vô Hoan ngoan ngoãn đáp: "Sáu mươi bốn con, phần lớn được bố trí trong độc trận sương mù, phần nhỏ thì trông coi bảo khố và phòng thí nghiệm ở trong cốc, còn lại mấy con có bề ngoài không quá dọa người, có thể bỏ vào trong túi giới tử, mang theo làm hộ vệ khi ra ngoài."
Lúc hắn chưa có được Huyết Vương Đằng, thiếu khuyết sự giúp đỡ vô cùng nghiêm trọng, không đủ để chống lại các tu sĩ của tiên giới, chỉ có thể tìm đường tắt, vắt óc nghĩ mưu tính kế.
Tống Thanh Thời nghe đến ngây người, nhịn không được hỏi: "Quá trình vẽ pháp trận trên con rối độc cực kỳ phức tạp, hơn nữa có đến tám mươi hai cái, mỗi cái đều khác nhau, dù một nét cũng không được vẽ sai, như thế nào mà ngươi..."
Việt Vô Hoan nói: "Chỉ cần vẽ qua một lần, ta sẽ không bị mắc lỗi."
Tống Thanh Thời bị đả kích đến choáng váng, mặc dù người tạo pháp trận và nghiên cứu ra con rối độc là y, nhưng bàn tay của y lại không được khéo léo, trong lúc chế tạo thường không cẩn thận vẽ sai pháp trận, mỗi lần làm ra được một con đều phải thất bại tới bốn năm lần, hơn nữa y lại không có quá nhiều hứng thú đối với việc này, cho nên chỉ làm ra hơn hai mươi con rối độc, tạm đủ dùng là được.
Y lặng lẽ nhìn hai bàn tay không có tiền đồ này của mình, rồi lại nhìn sang đôi tay linh hoạt ổn trọng của Việt Vô Hoan...
Cảm giác chênh lệch giữa người và người thật lớn, có hơi bị đả kích...
Nhưng phù văn và trận pháp đều yêu cầu một đôi tay cẩn thận ổn trọng, chắc chắn sau này Việt Vô Hoan có thể vượt qua thành tựu của y, trở thành bậc đại sư.
Nghĩ như vậy cũng rất vui vẻ.
Mấy năm nay Việt Vô Hoan đã nghiên cứu con rối độc một cách triệt để, Tống Thanh Thời thiết kế ra con rối độc nhìn thì dọa người, nhưng ra thật có giữ lại đường sống, chỉ cần không mang theo ác ý mà xông vào, sẽ không dễ dàng đả thương đến người khác.
Còn hắn lại không để bụng bất kỳ sống chết của kẻ nào ngoài Tống Thanh Thời, trong tay con rối độc được thiết kế đầy rẫy cơ quan để gϊếŧ người.
Mấy năm nay hắn lang bạt ở bên ngoài tìm thuốc, tu sĩ chết trong tay của con rối độc là vô số kể, nhưng hắn sợ Tống Thanh Thời cảm thấy mình quá độc ác, không dám nói ra, cho nên hắn vẫn luôn trộm quan sát cảm xúc của đối phương, thấy biểu tình của y thay đổi vài lần, cuối cùng trở về vui vẻ, rốt cuộc cũng yên lòng.
Tống Thanh Thời khen tiểu thiên sứ nhà mình: "Trò giỏi hơn thầy."
Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ quá khen, nếu không có ngươi sáng tạo ra con rối độc, ta cũng không bảo vệ được Dược Vương Cốc."
Tống Thanh Thời suy nghĩ một lúc, hỏi: "Chắc là An Long cũng ăn không ít thiệt thòi ở chỗ con rối độc của ngươi đúng không? Bằng không không thể nào đã hai năm liền cũng chưa xông vào."
"An Tiên Tôn và tôn chủ vốn có giao tình, sau khi thăm dò vài lần thì đã nắm được nhược điểm của con rối độc do tôn chủ thiết kế, vào lúc hắn tự cho là đã phá giải thành công, ta sửa lại con rối độc và pháp trận, An Tiên Tôn trúng độc bị thương lui về nửa năm, sau đó tiếp tục quay trở lại, ta lợi dụng Huyết Vương Đằng cùng với địa thế để bày bẫy rập, tuy rằng tạm thời bức lui hắn, nhưng hắn đã hoàn toàn nắm giữ được những phương thức công kích này..." Việt Vô Hoan nói tới đây thì vô cùng bất đắc dĩ.
Vạn Cổ Môn hiếu chiến, An Long càng là kiệt xuất trong số đó, hắn am hiểu tất cả những cách chiến đấu, có trực giác đối với nguy hiểm tương tự như dã thú, tu vi cao thâm, hơn nữa dưới sự truyền dạy của Tống Thanh Thời mà thông thạo cách dùng các loại độc dược, có rất nhiều lần tưởng chừng bẫy rập sẽ độc chết hắn nhưng hắn đều có thể tránh thoát, dù là tỉ mỉ tính kế thì cũng bị tháo dỡ hoàn toàn khi đối mặt với bạo lực tuyệt đối.
Nếu không có thói quen chuyện gì cũng đều ghi chép lại của Tống Thanh Thời, cùng với phòng thí nghiệm có để lại rất nhiều kiến thức về các loại cổ trùng, hơn nữa dường như ác ý của Thiên Đạo đối với hắn cũng đã biến mất theo lôi kiếp, vận khí đến lúc bĩ cực thái lai
², nếu không hắn đã sớm bị An Long gϊếŧ ngược lại rồi.
²Bĩ cực thái lai: vận rủi qua đi, vận may lại đến. Tống Thanh Thời an ủi: "An Long là một thiên tài, ngươi có thể ngăn lại hắn đến hai lần, đã đủ kinh tài tuyệt diễm, đây là thành tích mà phần lớn tu sĩ Kim Đan ở tiên giới không thể nào làm được, hiện giờ ta tỉnh lại rồi, hiểu lầm cũng được cởi bỏ, hắn sẽ không tiếp tục công kích ngươi nữa."
Việt Vô Hoan nghĩ đến mối thù giữa hai người, ôn nhu cười nói: "Ừm, chắc chắn An Tiên Tôn sẽ hiểu cho ta."
Hai người nói cười, bước vào lớp học. Hiện giờ đang là giữa trưa, các học đồ đều đến nhà ăn dùng bữa, Tống Thanh Thời nhân cơ hội đi tham quan khắp nơi.
Lớp học là một sân viện vuông vức, trong viện vẫn được bố trí tinh xảo theo phẩm vị của Việt Vô Hoan, chính ốc là nơi học tập tập thể, có bục giảng và kệ sách, có các loại dụng cụ thí nghiệm, trong đó có không ít dụng cụ là do Thiên Công Các chế tạo, thậm chí còn có vài thứ mà Tống Thanh Thời muốn đặt làm trước khi hôn mê, nhưng lại không có tiền để đặt. Hai gian phòng ở hai bên là phòng luyện đan, mỗi một phòng đều có pháp trận, phòng trường hợp nổ lò luyện đan gây thương tổn đến người khác.
Tống Thanh Thời nhìn lớp học với chi phí đắt đỏ này, có cảm giác túi linh thạch của mình từng trận chột dạ.
"Tôn chủ, hiện tại cũng không thiếu tiền, Dược Vương Cốc và Dạ Vũ Các đang hợp tác cùng nhau," Việt Vô Hoan giải thích, "Trước kia tôn chủ vì người bệnh bị hủy dung mà nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc, có thể cải thiện làn da, tiêu trừ vết sẹo. Ta phối thêm trân châu và một ít hương liệu quý giá vào, đổi tên thành Ngọc Dung Cao, bán ra với giá cao hơn. Bởi vì ngoại trừ công hiệu nhanh liền sẹo, Ngọc Dung Cao còn có thể làm cho da dẻ trắng mịn, dung mạo càng được nâng lên, tranh đấu ở tiên giới rất nhiều, dễ dàng bị thương, cho nên các nữ tu đều tranh nhau mua nó, mỗi ngày Diệp Lâm Tiên Quân đều thúc giục Dược Vương Cốc tăng thêm lượng hàng..."
Tống Thanh Thời trợn mắt há hốc mồm, cả đời y chưa từng dựa vào việc bán thuốc để kiếm tiền, thế nhưng cuối cùng lại dựa vào bán mỹ phẩm dưỡng da để hốt bạc? Luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ...
"Bệnh tình của tôn chủ hung hiểm, cần một lượng lớn tài chính để mua dược liệu, cho nên ta mới lựa chọn dùng đường tắt để nhanh chóng kiếm tiền," Việt Vô Hoan giao sổ sách cho Tống Thanh Thời, "Mấy năm nay thu mua dược liệu và tu sửa Dược Vương Cốc đã hao tốn hết không ít, hiện giờ trong sổ vẫn còn dư lại 320 vạn linh thạch."
Vốn dĩ trong lòng Tống Thanh Thời còn đang băn khoăn, nhưng khi nhìn thấy con số lấp lánh kim quang này, trong nháy mắt lập tức khom lưng.
Hoàn Ấu Đan y cũng đã luyện ra rồi, Ngọc Dung Cao thì tính là gì? Y có tiền mới có thể tiếp tục làm nghiên cứu, nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh, tạo phúc cho xã hội, đây chính là thắng cả đôi!
Việt Vô Hoan săn sóc mà bổ sung: "Ta để Dạ Vũ Các tuyên bố ra bên ngoài rằng cách điều chế Ngọc Dung Cao là do tiên nhân thời thượng cổ lưu lại, không phải do tôn chủ cố ý nghiên cứu ra, trên hộp sứ cũng được ghi là thuốc trị sẹo, giúp làn da phục hồi đến trạng thái tốt nhất."
Thuốc làm đẹp cũng là thuốc!
Tống Thanh Thời có cảm giác mặt mũi của Dược Vương được bảo vệ, rất vừa lòng, y biết bản thân mình không có năng lực quản lý tiền bạc, rất dễ phá của, nên dứt khoát đưa hết sổ sách lại cho Việt Vô Hoan, rộng lượng nói: "Về sau ngươi giữ tiền, mỗi tháng cho ta tiền tiêu vặt là được."
Khóe miệng của Việt Vô Hoan gợi lên một độ cung xinh đẹp, dường như nghe được chuyện gì rất vui vẻ, hứa hẹn nói: "Được, ngươi muốn gì ta cũng mua cho ngươi."
Tống Thanh Thời càng thêm vừa lòng.
Sau khi y tham quan lớp học xong, thu hồi Hồng Liên Đan Hỏa, đoan chính ngồi lên ghế thái sư được đặt trên bục giảng.
Việt Vô Hoan gọi tất cả học đồ đến, để từng người bọn họ bái kiến tôn chủ.
Tống Thanh Thời sợ bị người khác nhìn ra mình đang khẩn trương, nên học theo dáng vẻ của các giáo sư đại học trước đây, bày ra biểu tình nghiêm túc, nhưng trong lòng lại là kinh ngạc và cảm thán, những người trước mắt này là ai vậy?
Lúc ấy y cũng không có nghiêm túc xem kỹ dáng vẻ của từng người, hiện tại chỉ có thể nhận ra Thanh Loan và Minh Hồng, Thanh Loan bị ảnh hưởng của Hợp Hoan Ấn, dung mạo không hề có biến hóa, nhưng dáng vẻ nhu nhược đã hoàn toàn biến mất, bước đi mang theo gió, cả người đều là khí chất giỏi giang, làm y nhớ đến một vị học tỷ ở thế giới cũ.
Minh Hồng thì đã biến thành thiếu niên, hắn mặc hồng y, chẳng những có vài phần giống với Việt Vô Hoan, mà ngay cả cử chỉ cũng rất tương tự, nhưng lại hơi trầm mặc, không thích nói chuyện.
Phía sau bước đến một người có thân thể cường tráng, Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu mới nhận ra đây chính là thiếu niên dương quang dạy bọn nhỏ kéo gân ở sân luyện võ, hiện giờ vừa cao lại vừa đen, cả người đều là cơ bắp, ngoại trừ ngũ quan đoan chính, đã không còn nhìn ra được mỹ mạo của năm đó.
Thanh Loan cười giải thích: "Hắn là Hà Khánh Vân, hiện giờ chủ yếu nghiên cứu gieo trồng thảo dược, thường xuyên làm việc trên ruộng đất, cho nên mới biến thành như vậy."
Hà Khánh Vân ngượng ngùng gãi đầu, hàm hậu cười nói: "Ta nghĩ nếu biến thành dáng vẻ này, hẳn là sẽ không còn ai mơ ước mỹ mạo của ta nữa? Trước kia ta là nông dân, ngoại trừ chăm sóc cây cỏ thì cũng không biết làm gì cả, tôn chủ đã cứu mạng ta, ta không thể không báo đáp, tuy rằng phàm nhân tu luyện không có tiền đồ gì, nhưng về sau vẫn có thể đến thôn trang giúp tôn chủ trồng thuốc."
Tống Thanh Thời mỉm cười gật đầu, quyết định sẽ dùng thuốc để nâng hết bọn họ lên Trúc Cơ.
Bỗng nhiên, y nhìn thấy ở sau lưng mọi người có một thiếu niên mỹ mạo chừng 17 - 18 tuổi, hai đôi mắt đào hoa rất khác biệt, cả người đều lười nhác, thừa dịp không ai nhìn thấy, lén lút ngáp một cái, trong tay đang lật tới lật lui thưởng thức vật gì đó.
Tống Thanh Thời có cảm giác như bắt được học sinh không ngoan lén tránh ở cuối lớp học trộm chơi điện thoại, biểu tình nghiêm túc của y không banh được nữa, cười cười, vẫy tay với hắn, làm hắn bước lại đây.
Thanh Loan hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên, giới thiệu: "Hắn là Vinh Diệp, đến đây cùng một lượt với Minh Hồng, chưa từng chịu qua khổ cực gì, chỉ biết nghịch ngợm là giỏi, nhưng bù lại rất khéo tay, xin tôn chủ đừng tức giận, ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt."
Vinh Diệp nhớ đến lời răn dạy ngày thường của Thanh Loan, cũng có hơi sợ hãi, dây dưa thật lâu mới dám bước lên, giao ra món đồ chơi trong tay.
Tống Thanh Thời nghe ra Thanh Loan đang ngoài chê trong khen, che chở cho những đứa nhỏ đồng bệnh tương liên này, cũng không muốn làm khó dễ.
Y mỉm cười nhận lấy đồ vật trong tay Vinh Diệp, cẩn thận nhìn xem thì phát hiện đó là một chiếc đồng hồ cát được làm bằng thủ công, vô cùng tinh xảo, y xoay ngược đồng hồ cát rồi đặt lên bàn, dùng kinh nghiệm luyện đan thường ngày để phán đoán thời gian, xác nhận hạt cát bên trong đồng hồ cát sau khi rơi xuống hết hoàn toàn thì mất khoảng chừng một phút.
Thanh Loan giải thích: "Vinh Diệp bất cẩn, khi luyện đan luôn không thể khống chế tốt thời gian, cho nên mới làm ra thứ này để phụ trợ."
Vinh Diệp cãi chày cãi cối: "Thanh Loan tỷ tỷ, sau khi ta dùng cái này thì không còn tính sai thời gian nữa, ngươi đừng cứ nhớ mãi đến thất bại lần đó của ta."
Thanh Loan trách mắng: "Câm miệng! Nhiều người thất bại như vậy, cũng chỉ có một mình ngươi làm nổ lò luyện đan!"
Vinh Diệp ủy khuất nói: "Ta chỉ muốn thử xem nếu thêm một chút Đan Hoàng vào thì sẽ như thế nào..."
"Tay nghề đúng là rất khéo, thứ này làm không tệ," Tống Thanh Thời nghĩ đến thái độ của giáo sư nhà mình đối với học sinh, thử cổ vũ, "Khó khăn thứ nhất của người mới bắt đầu học luyện đan là khống chế ngọn lửa, thứ hai là thời gian, ngươi dùng công cụ để làm giảm độ khó của việc khống chế thời gian, đây là một chủ ý rất tốt, nhưng không nên sử dụng lâu dài. Ta cảm thấy có thể tìm Thiên Công Các đặt làm dụng cụ đếm thời gian, hỗ trợ cho việc luyện đan."
Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ nói rất đúng, Luyện Đan Phường cần mua thêm dụng cụ đếm thời gian."
Thanh Loan lại trừng mắt nhìn Vinh Diệp, luyện đan cấp thấp có thể dùng dụng cụ đếm thời gian để khống chế thời gian, nhưng thủ pháp luyện đan cao cấp thì lại thay đổi thất thường, cần phải có kinh nghiệm để điều chỉnh thời gian, sao có thể cứng nhắc áp dụng mà không chịu thay đổi? Nếu Vinh Diệp thật sự chỉ là khôn vặt, vẫn luôn sử dụng biện pháp này để mưu lợi, thì vĩnh viễn cũng không thể trở thành một luyện đan sư, mà chỉ có thể làm một thợ thủ công luyện đan.
Vinh Diệp tuổi còn nhỏ, lớn lên đẹp, nói chuyện ngọt, ngày thường mọi người đều thích thuận theo hắn, cưng chiều đến mức có chút không biết trời cao đất dày.
Thế nào nàng cũng phải dạy dỗ tên tiểu tử ngốc này lại một trận!
Tống Thanh Thời không muốn khó xử bạn học nhỏ này, y trả đồng hồ cát lại cho Vinh Diệp, nở nụ cười với hắn: "Cố gắng nỗ lực."
Vinh Diệp bị y nhìn mà lỗ tai có hơi đỏ lên, trước khi hắn tới Dược Vương Cốc, luôn nghe Thanh Loan tỷ tỷ nói Dược Vương Tiên Tôn là một nhân vật lớn ở tiên giới, tu vi vô cùng lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ là đã khiến cho tên súc sinh Tạ Khuyết kia chết không toàn thây. Nhưng an bày mọi việc kế tiếp đều là do Thanh Loan phụ trách xử lý, hắn cũng không thấy được chân dung của Dược Vương Tiên Tôn, còn tưởng rằng là một tu sĩ hung thần ác sát, nhưng không nghĩ rằng dung mạo lại đẹp đến vậy, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn hơn bao nhiêu so với bọn họ, tính cách thì ôn nhu hòa ái, lời nói cũng không hề hung dữ chút nào cả.
Dược Vương Tiên Tôn thích Vô Hoan Tiên Trưởng như vậy, hẳn là cũng sẽ thích chuyện nam phong...
³Nam phong: nói về tình yêu đồng giới giữa nam và nam. Nghe nói có vài phàm nhân ở tiên giới vì khiến cho tu sĩ vui vẻ, mà có được rất nhiều tài nguyên, địa vị một bước lên trời.
Vô Hoan tiên trưởng cũng là dạng này sao?
Vinh Diệp lén lút nhìn Tống Thanh Thời, lại nhìn Việt Vô Hoan đứng ở sau y, có chút suy nghĩ bậy bạ.
...
----- Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không chịu trách nhiệm đối với việc vai chính phun tào:
Việt Vô Hoan: Tuy rằng thích gϊếŧ người, tính cách điên cuồng, đầy bụng đều là nước đen, nhưng vẫn là một tiểu thiên sứ ôn nhu ngoan ngoãn.
Tống Thanh Thời: Là một nam nhân tốt thì phải nộp tài chính lên trước đã, còn chuyện khác để tính sau.