Chương 4

-4-

Sáng sớm hôm sau, Trần Diên Chi sắp xếp hành lý và chuẩn bị đi công tác. Trước khi rời đi, anh ta một tay ôm tôi, một tay ôm con gái, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô con gái cũng ôm chặt lấy anh không chịu buông.

Vẻ mặt không muốn chia lìa của hai bố con khiến bố mẹ chồng bật cười.

Bố mẹ chồng tôi không còn cách nào khác đành phải bế cháu gái đi, còn tôi tiễn anh ta ra ngoài cửa, anh miễn cưỡng nắm tay tôi, nói: “Nhiễm Nhiễm, chuyến công tác lần này của anh phải mất bảy ngày mới về. Đừng lo lắng quá, anh sẽ liên lạc với em mỗi ngày.”

"Đợi anh quay lại."

Tôi nhìn anh gật đầu:

"Vâng."

Anh ta lên xe, một lúc sau thì đi mất.

Tiếp đó, tôi gọi cho thám tử tư: "Anh ta đi rồi, tôi muốn nhận được tất cả thông tin và hình ảnh của anh ta trong thời gian này."

Thám tử tư: "Được rồi, đừng lo lắng."

Tôi muốn biết.

Loại phụ nữ nào có thể mê hoặc Trần Diên Chi đến vậy?

Mặc kệ hôn nhân, mặc kệ gia đình.

Lừa dối tôi nhiều năm như thế.





Sau khi rời đi, Trần Diên Chi đã làm đúng như lời anh ta nói, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tôi —





“Nhiễm Nhiễm, chuyến công tác này là ở một nơi xa xôi, đá trên đường lại sắc như vậy, may mà em không ở đây, nếu không em mà bị thương sẽ khiến anh đau khổ lắm.”





"Nhiễm Nhiễm, em ăn cơm chưa?”





"Lát nữa anh đi họp, tối anh sẽ gọi video cho em, nhớ em, nhớ Ấu Ấu quá.”





"Nhiễm Nhiễm, hôm nay anh nhìn thấy một chiếc vòng tay đặc biệt thích hợp với em. Về đến nhà anh sẽ đeo cho em, nhất định rất đẹp."





……





"Nhiễm Nhiễm, hôm nay anh hái hoa đào cắm vào bình, chợt nhớ ra em thích hoa đào nhất. Sau khi về Bắc Kinh, anh dẫn em đi Thanh Ngọc Lâu uống hai chén rượu hoa đào nhé?"





Lần lượt từng tin nhắn một.





Viết đầy về cuộc sống thường ngày của bản thân, viết đầy những nỗi nhớ nhung về tôi.





Tôi choáng váng mất một lúc.





Là tôi sai rồi ư?





Người phụ nữ nhắn tin cho tôi là giả, mọi thứ đều là lừa đảo.





Nhưng ngay sau đó, có một cuộc điện thoại đến —





"Trần phu nhân, sau khi Trần tổng bay tới thành phố Vân Thành, chỉ ở lại một ngày sau đó đã bắt chuyến bay đi đến Đào Hoa Ổ, huyện Kỷ (thành phố Khai Phong, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc).”





Nói xong, anh ta bỗng ngừng lại: “Đúng như cô nói, ở đó có một người phụ nữ đang mang thai bốn tháng.”





Sau đó anh gửi một video khác——





Trần Diên Chi cẩn thận đỡ người phụ nữ váy trắng đi vào biệt thự, dưới tán hoa nở rộ, anh ta ghé sát vào tai cô ta, không biết anh đang nói gì, người phụ nữ mỉm cười hôn lên mặt Trần Diên Chi.





Trần Diên Chi ——





Nụ cười trên khóe miệng anh càng rộng hơn.





Tôi nhìn người đàn ông trong video, tim tôi chợt co rút như bị ngàn thanh kiếm xuyên qua, để lại một cái lỗ đẫm máu.





Một cơn gió lạnh buốt thổi qua.





Nó đau quá.





Thật đấy.





"Đào Hoa Ổ.”





"Tôi nhớ ở đó rất đẹp."





Khi mùa xuân nở rộ, núi non đồng bằng được bao phủ bởi những bông hoa đào trắng nhạt, hồng nhạt. Gió xuân thổi qua, hương hoa đào lan tỏa khắp núi rừng.





Rất đẹp.





Tôi còn nhớ năm mười sáu tuổi, Trần Diễm Chi cầm trên tay một cành hoa đào nói với tôi: “Nhiễm Nhiễm, em có muốn làm bạn gái của anh không, cả đời mãi mãi không xa rời?”





Ngày hôm đó, gió khá mạnh, thổi tung tóc mái của anh.





Nhưng không thể giấu được ánh mắt cương quyết và nóng bỏng của anh đang nhìn tôi.





Đầu óc tôi lúc đó trống rỗng, tất cả những gì tôi có thể nói là——





"Được.”





"Em đồng ý."





Mới đó mà đã mười năm rồi.





Nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi.





Lời hứa thuở còn niên thiếu, giờ đây dường như chỉ có mình tôi là người giữ lời.





Tôi nhấc điện thoại lên, ánh mắt dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng, rất lâu sau, tôi run rẩy đáp:





“Trần Diên Chi, tôi không còn thích hoa đào nữa.”





Và anh.





Tôi cũng không muốn thích anh nữa.

(Còn tiếp...)