Chương 4

Chú Trương hoảng loạn, xua xua tay.

“Không liên quan đến tôi, chuyện nhà mấy người, đừng lôi tôi vào!”

“Vậy thì không được, làm sao tôi có thể để chú mua áo cho mẹ chồng tôi được, à đây là hóa đơn mua hàng, thanh toán qua thẻ còn có chữ ký của chú nè!”

Dì Trương đã hiểu ra vấn đề.

“Lão già không biết xấu hổ, tôi bóp chết ông!”

Chú Trương lập tức bỏ chạy, dì Trương chạy tới nắm tóc mẹ chồng tôi.

Nắm một cái tróc cả da đầu.

“Mày là cái đồ đê tiện! đồ hồ ly tinh! mặt mày xấu như vậy mà còn dám quyến rũ đàn ông, hôm nay tao sẽ giet chết mày!”

“Sách Sách, có gì thì nói, sao lại đánh người?”

Tôi lặp lại lời dì Trương nói lúc nãy, bà ta càng tức điên đánh mạnh tay hơn.

Bà già khốn kiếp kia kêu la thảm thiết, đầu đã bị nhổ trọc luôn.

Hai người bọn họ đánh nhau.

Gây náo động hết cả xóm, làm mọi người kéo ra xem.

Có thể hàng ngày xóm giềng đã không ưa bọn họ rồi, nên hiện tại chỉ đứng xem, không ai vào can ngăn.

Tôi lợi dụng lúc hỗn loạn, chạy vào nhà lấy điện thoại ra.

Mẹ chồng tôi đang dùng một cái điện thoại cũ, không có mật khẩu.

Tôi phát hiện ra một số điện thoại lạ thường xuyên liên lạc.

Chỉ riêng tin nhắn đã có hơn trăm tin.

Bên trong nội dung bàn tính tỉ mỉ kế hoạch mưu hại con gái của tôi.

Tin nhắn cuối cùng là của mẹ chồng tôi:

[Hôm nay có việc, khoan hãy ra tay, tôi sẽ thông báo sao.]

Thời gian chính là sau khi nghe được cuộc điện thoại của tôi khoảng một phút.

Xem xong tin nhắn tôi đổ mồ hôi lạnh.

May là tôi đã dẫn con gái đi rồi, nếu không bà già khốn kiếp này sẽ còn ra tay.

Được, muốn chết như vậy, tôi sẽ tiễn bà một đoan.

[Hai giờ sao, ở chỗ cũ!]

Tôi gửi cho hung thủ một tin nhắn, tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét phía sau tủ.

Làm xong hết thảy thì bên ngoài cũng đã im ắng lại.

Ngoài những cọng tóc rơi vãi trên đường còn có vết máu.

Tôi pha ly cà phê, thong thả ngồi xuống.

Thật là nhanh.

Ly cà phê còn chưa uống xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.

Xe cảnh sát vừa dừng lại, mẹ chồng liền lao vào.

Một chân đá văng cửa, chỉ vào tôi và hét với cảnh sát.

Chính là nó! Nó muốn gϊếŧ tôi! Nó là kẻ gϊếŧ người! Mau bắt nó lại!”

Lúc cảnh sát bước vào, tôi xua tay làm đổ ly cà phê.

Mẹ chồng nhìn tôi một cách chột dạ.

Lớn tiếng nói.

“Chính là cái đồ đê tiện này! Nó dùng kéo gϊếŧ tôi! Còn nói muốn gϊếŧ cả nhà tôi! Mau bắt nó lại! Đem nó đi xử bắn!”

Bình thường, cảnh sát cũng không muốn dây dưa vào mâu thuẫn của gia đình.

Huống chi là cảnh mẹ chồng nàng dâu.

Chỉ cần hòa giải hai bên, nói xin lỗi là được.

Tôi liền nhận lỗi và xin lỗi bà ta.