Chương 9

Ánh mắt ông quản gia nhìn tôi run lên.

Tôi xóa đi nụ cười trên mặt và nói bằng một giọng trầm với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi có cần phải chỉ ra từng điều một không? Ông biết đấy, cổ họng tôi đang rất đau."

Có một quy tắc trong giới quý tộc là những người nào có địa vị thấp hơn sẽ phải cúi đầu trước những người có địa vị cao hơn mình. Ví dụ như công tước Eckart, ông không phải cúi đầu với ai ngoại trừ người của hoàng gia.

"Tôi... tôi xin lỗi, thưa tiểu thư!"

Người quản gia dường như cũng hiểu điều này.

Ông ta ngay lập tức quỳ xuống đất.

"Chuyện đó... tôi đã sai vì sự thiếu kiên nhẫn của mình. Xin hãy tha thứ cho tôi..."

Nhìn cảnh tượng này làm tôi hết sức sảng khoái.

Trong một giây ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng có lẽ hơi quá khi đối xử như vậy với một người lớn tuổi, nhưng tôi vẫn không kêu ông ta đứng lên.

Đó là vì Penelope đã phải chịu đựng ông ta trong suốt 6 năm qua.

".... Tôi nghĩ là tôi sẽ thấy khó chịu nếu tôi gặp ông trong thời gian tới."

Tôi nói, lạnh lùng nhìn xuống người quản gia.

"Tất nhiên, tôi không nghĩ chỉ có tôi cảm thấy như vậy."

Tôi quay lưng lại với ông ta và nói.

"Vậy nên nếu có điều gì muốn nói với tôi, hãy cử người khác tới."

"Nhưng thưa tiểu thư, tôi có trách nhiệm thông báo với người..."

"Đồng ý hoặc không."

Tôi lạnh lùng cắt ngang câu nói của ông ta.

"Tôi chỉ muốn nghe một trong hai."

"... vâng, tôi đã hiểu, thưa tiểu thư."

Người quản gia đáp lại tôi với vẻ mặt khó chịu.

"Nhưng còn bữa tối của tiểu thư..."

"Tôi không ăn đâu nên ông lui xuống đi."

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân cẩn trọng rời khỏi phòng.

'Cạch-.'

Cánh cửa được đóng lại khác với cách nó được mở ra.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghĩ lại những gì mình đã làm. Lỡ như ông ta báo lại với công tước thì sao?

"Mà, ông ta cũng có làm được gì đâu."

Tôi chỉ mắng ông ta, chứ không hề làm ầm lên hay ném bất cứ thứ gì.

Bạn có thể nâng cao danh tiếng của mình bằng cách xây dựng các mối quan hệ với những người xung quanh. Điều đó cũng sẽ giúp bạn mở khóa các ending của các nhân vật nam.

Tuy nhiên, tôi không định làm vậy. Vì tôi không cần phải xem tất cả các ending. Sao phải lãng phí cảm xúc của mình cho những người không liên quan chứ?

'Mình còn phải cố duy trì độ hảo cảm của 5 nhân vật nam để có thể sống sót. Làm gì có thời gian để xây dựng mối quan hệ với mấy người khác.'

Tôi chỉ có thể vừa tăng độ hảo cảm, vừa thân thiện với mọi người khi chơi game thôi. Còn trong thực tế thì nó quá là phiền phức.

Tôi nhắm mắt lại lần nữa, dẹp hết những suy nghĩ đó sang một bên.

Bây giờ là lúc tôi lấy lại giấc ngủ của mình sau khi bị đánh thức bởi người quản gia.

__________

Có vẻ Penelope là một người siêng năng khi tôi có thể tự thức dậy vào sáng sớm mà không cần người giúp việc đánh thức. Điều này không giống với tính cách của Penelope, tôi khá bất ngờ.

Tôi rời giường và làm động tác vươn vai.

Ngay sau đó, có người gõ cửa phòng tôi như thể họ đã luôn ở đó và chờ tôi thức dậy.

'Cốc cốc-.'

Tôi ngồi trên giường và nhìn vào cửa một lúc. Vì tôi tò mò liệu lời cảnh cáo ngày hôm qua có thực sự hiệu quả không.

"Ai đó?"

Cuối cùng tôi cũng mở miệng và kiểm tra xem đó là ai.

"Thưa tiểu thư, là Reina."

Đó là hầu gái trưởng. Có vẻ như lời nói hôm qua của tôi đã hiệu quả.

"Vào đi."

'Cạch-.'

Bước vào phòng là một người phụ nữ trung niên.

"Người ngủ ngon chứ?"

"Có chuyện gì?"

"Tôi đến để chọn người hầu mới cho tiểu thư. Người có đề xuất ai không?"

Tôi không trả lời câu hỏi của người hầu gái trưởng.

Sau đó, bà ta tiếp tục nói như đã dự đoán được tôi sẽ không trả lời.

"Nếu người không chọn được ai, vậy thì..."

"Người hầu gái đã phục vụ tôi trước đây là ai?"

"Người đang nói Emily à?"

"À, phải rồi, Emily."

Tôi giả vờ tò mò, hỏi.

"Cô ta bị đuổi khỏi đây rồi à?"

"Không, cô ấy không bị đuổi, nhưng..."

"Vậy bây giờ cô ta đang làm gì?"

"...Cô ấy bị phạt 3 tháng giặt quần áo do không phục vụ tốt tiểu thư."

"Vậy sao?"

"Nhưng tại sao người lại..."

Sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên mặt bà ta và sự tự tin bắt đầu sụp đổ.

'Có vẻ như bà ta biết điều gì đã xảy ra.'

Hoặc bà ta chính là người đứng sau tất cả mọi chuyện mà ả hầu gái kia đã làm.

Tôi bình tĩnh nói tiếp.

"Bảo cô ta tiếp tục làm người hầu riêng của tôi."

"...sao ạ?"

"Cho dù tôi có chọn một người mới, họ cũng không thể làm tốt được cho đến khi họ quen với mọi việc, như vậy rất bất tiện. Vậy nên người đã có kinh nghiệm sẽ tốt hơn."

Nếu đây là Penelope, cô ấy sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này. Nhưng tôi rất để tâm đến nó.

"Nếu cô hiểu rồi, vậy tôi nhờ cô mang cô ta đến đây. Tôi sẽ giao mọi việc lại cho cô."

Tôi mỉm cười với người hầu gái trưởng đang không thốt nên lời.

"N... nhưng nhị thiếu gia Reynold đã trừng phạt cô ta vì đã đối xử tệ bạc với tiểu thư, nên..."

"Nên không được à?"

"..."

Tôi ngắt lời bà ta và hỏi.

Một lần nữa, người hầu gái trưởng ngậm miệng lại và không nói gì.

'Nó luôn như vậy à?'

Ở chế độ thường, mọi người trong biệt thự đều nghe lời nữ chính và làm bất cứ điều gì mà cô ấy yêu cầu.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Tốt nhất là cô cứ làm theo những gì tôi nói..."

Thậm chí tôi đã nói 'tôi nhờ cô' và 'tôi sẽ giao mọi việc lại cho cô'. Những câu này có nghĩa là tôi đã giao phó sự tin tưởng cho bà ta. Tôi thực sự phải cư xử thô lỗ như cách Penelope đã làm sao?

"Tôi đã nói rằng rất bất tiện mà. Nếu tôi đã nói vậy thì cứ mang cô ta đến đây đi. Hay là hầu gái trưởng muốn đích thân phục vụ tôi?"

"Vậy tôi sẽ mang cô ấy đến sau khi hỏi ý kiến của công tước, thưa tiểu thư."

Cuối cùng, bà ta cũng không làm theo lời tôi nói.

Tôi bật cười.

"Không, cô không cần phải làm vậy đâu. Tôi sẽ đi gặp cha ngay bây giờ đây."

Tôi đứng dậy.

"Tôi sẽ nói cho ông ấy biết chính xác những gì đã xảy ra hôm qua, sau đó tôi sẽ nói rằng tôi đã tha thứ cho Emily."

"..."

"Bây giờ ông ấy đang ở đâu?"

"T... tiểu thư!"

Người hầu gái trưởng trợn tròn mắt khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài.

Vụ việc ngày hôm qua đã được giải quyết bằng một hình phạt nhỏ cho người hầu gái, nhưng nếu tôi nhúng tay vào, mọi chuyện có thể sẽ trở nên phức tạp hơn.

"C... công tước đã đến cung điện hoàng gia vào sáng sớm nay."

"Vậy sao? Khi nào ông ấy quay về..."

"Tôi sẽ đưa Emily đến đây ngay!"

Người hầu gái trưởng nói với giọng hoảng sợ, lo lắng tôi sẽ đi tìm công tước.

"Tôi già cả rồi, nên không thể hiểu lời tiểu thư ngay lập tức, tôi xin lỗi."

Nhìn người hầu gái đang cúi đầu, tôi không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Tôi phải làm như vậy bà ta mới chịu nghe lời sao? Có vẻ như danh tiếng của Penelope cực kỳ tệ.

"Tôi có nên đem Emily đến ngay bây giờ không, thưa tiểu thư?"

Người hầu gái trưởng hỏi một cách cẩn thận.

"Tôi hy vọng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Reina."

Tôi nói với bà ta, nghĩ một ngày mới của tôi đã bị phá hỏng như thế nào.

"Lui xuống đi."

________

Emily đi vào phòng tôi với bữa sáng trên tay. Cô ta hẳn đã nghe hầu gái trưởng nói gì đó, vì cô ta đến rất nhanh sau khi Reina rời đi.

"T... tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị."

Tay Emily run rẩy đặt thức ăn xuống bàn.

Cô ta dường như đã bị hành hạ về tinh thần vì những gì đã xảy ra hôm qua.

Có vẻ như lần tôi phải ăn đống thức ăn thối đã không uổng phí, vì thức ăn hôm nay là một dĩa salad tươi và bít tết.

'Nhìn bên ngoài có vẻ ổn.'

Mặc dù vậy, tôi cảm thấy không muốn ăn lắm. Có lẽ vì lần tôi ăn thức ăn thiu, cơ thể tôi vẫn hơi khó chịu.

Tôi từ từ đưa thức ăn lên miệng, nhìn Emily đang cứng đờ đứng bên cạnh. Cô ta không dám nhìn vào tôi.

'Cô ta có cảm thấy tội lỗi chút nào không nhỉ.'

Cô ta sẽ không biết được tại sao tôi lại chọn cô ta làm người hầu riêng.

Tôi còn chưa ăn được một nửa bữa ăn sáng, tôi đã nói với Emily.

"Emily.

"V... vâng, tiểu thư."

Cỏ vẻ như cô ta đang chìm trong suy nghĩ, vì khi nghe tôi gọi, cô ta đã giật mình và trả lời bằng một giọng lớn.

Tôi đưa tay ra.

"Đưa cho tôi cây kim."

"Huh? Sao ạ?"

"Cây kim mà cô đã dùng để đâm tôi mỗi sáng ấy, đưa đây."

Một giây sau, cô ta mới phản ứng được tôi đang nói gì.

Cô ta thở gấp, sau đó quỳ xuống với khuôn mặt tái mét.

"T... tiểu thư! Tôi... tôi xin lỗi! Hãy tha lỗi cho tôi!"

Cô ta vừa xin lỗi, vừa đập đầu xuống đất.

'Thật à, tại sao cô ta lại làm như vậy với mình nếu cô ta biết sẽ phải xin lỗi như thế này?'

Tôi đã nghĩ rằng mình nên đối xử tốt hơn với cô ta, nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị dập tắt.

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng tôi.

"Cô không nghe hầu gái trưởng đã dặn cô điều gì sao? Tôi ghét phải lặp lại điều gì đó hai lần."

"T... tiểu thư."

"Đưa cây kim cho tôi."