- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kết Bạn (Giao Hữu)
- Chương 2-2
Kết Bạn (Giao Hữu)
Chương 2-2
Phát tiểu ca ca nhiệt tình như lửa năm sáu năm, rốt cuộc trời xanh không phụ lòng người cũng cho chuẩn một lần, lớp học ngày hôm sau, thực sự có một người ngoài.
"Chào mọi người,” Lâm Triệt đứng ở trên bục giảng, đẹp trai và lãnh đạm, "tôi là Lâm Triệt, học sinh mới chuyển đến.”
Nhưng Chu Triển Lâm chẳng quan tâm hắn có lạnh lùng hay thờ ơ không, đây là lớp học ngoài hắn ra, chỉ có duy nhất một nam sinh lạc lõng là cậu, cậu nhất định phải có được hắn, nhất định.
Chỗ ngồi ở lớp học đều được sắp xếp chỉnh tề, Lâm Triệt đột ngột chuyển sang, lão Bân ở trên bục giảng vì chuyện chỗ ngồi mà lo lắng.
Lâm Triệt nghe nói là ở Nhất Trung, một khai giảng đã đánh nhau, đánh đến mức khiến đối thủ phải nhập viện, điều này ảnh hưởng quá nhiều đến bầu không khí của trường trọng điểm, nên mới bị đuổi học rồi.
Như một cái gai, nếu không bố trí tốt chỗ ngồi, ngay ngày đầu tiên chuyển tới liền gây chuyện, sẽ gặp nhiều khó khăn.
"Lâm Triệt," lão Bân nói, "cuối lớp có một bộ bàn ghế, hôm nay trò ngồi tạm ở đó, chúng ta sắp xếp lại sau, trò xem có được không?"
Lão Bân đang nói về vị trí cuối cùng trong lớp, nó nằm đơn độc ở cuối dãy sát bên cửa sổ, không có ai ngồi, phía trước tất cả là tủ đồ cao một mét.
Lâm Triệt không trả lời, chỉ bước xuống và ngồi vào vị trí.
Chu Triển Lâm rất muốn dọn bàn ghế sang ngồi chung bàn với hắn, nhưng nghĩ lại chính cậu dọn đi rồi, nữ sinh bên cạnh lẻ loi một mình ở giữa, điều này sẽ làm nàng khó xử, cho nên vẫn là nhịn xuống xúc động.
Sau khi tan học, Lâm Triệt vừa ra khỏi cổng trường, Chu Triển Lâm liền đuổi theo sau.
"Xin chào," Chu Triển Lâm mỉm cười đi bên cạnh hắn, "tôi tên Chu Triển Lâm, Triển trong giương cánh bay cao, Lâm trong trời hạn gặp mưa."
Lâm Triệt cau mày, quay đầu trừng mắt với cậu, "Làm gì?"
"Tôi nghĩ...." Chu Triển Lâm đưa tay về phía hắn nở nụ cười, "chúng ta có thể làm bạn được không?"
Lâm Triệt do dự một chút, mới miễn cưỡng nhẹ nhàng bắt tay với cậu: "Ừm."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kết Bạn (Giao Hữu)
- Chương 2-2