Chương 3: Hoa đào

Edit: Đảo Nhỏ

Khương Lâm Tinh không thể thoải mái giống anh, hỏi một câu: “Anh có bạn gái chưa?”

Đại học là một ngọn núi lớn, chôn giấu những tâm tình không nên có. Dương Phi Tiệp đã vượt qua ngọn núi lớn ấy, đã nhìn thấy một quãng trời rộng lớn hơn.

Cô lại không thể qua được.

Giáo viên từng khen ngợi sự kiên trì của cô đối với những vấn đề phức tạp sẽ không nản chí. Nhưng làm người mà quá cố chấp người ta sẽ xem bạn là não tàn.

Di động của Dương Phi Tiệp rung lên, anh ta nói: “Lát nữa anh có buổi phỏng vấn, đi trước nhé.”

“Được” Khương Lâm Tinh đứng lên theo “Cố lên”

Anh ta nhìn cô thật sâu: “Khương Lâm Tinh, chúc em hạnh phúc.”

“Anh cũng vậy.” Cô hy vọng anh được hạnh phúc hơn bất cứ ai. Để anh ta có thể yên tâm, cô lại nói, “Em rất hạnh phúc. Em…… Bạn trai…… à, đối với em rất tốt.” Nói dối luôn rất khó mở miệng.

Nhưng Dương Phi Tiệp dường như vẫn tin “Lần sau tụ tập, em nhất định phải tới.”

Dưới ánh nhìn chuyên chú của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu.



Công ty cô hợp tác mở một cuộc triển lãm cùng một nhãn hiệu ô tô.

Ngày mở triển lãm, Khương Lâm Tinh đi theo đồng nghiệp Trương Nghệ Lam đến hiện trường để điều chỉnh.

Đến giữa trưa, hai người ngồi ở một góc ăn cơm hộp.

Đột nhiên, bên kia khu vực triển lãm truyền đến một trận cãi vả.

Trương Nghệ Lam nuốt vội miếng cơm: “Cãi nhau sao?”

“Chị Trương, chúng ta đi qua xem thử.” Khương Lâm Tinh buông cơm hộp, vội vàng đi qua.

Người lớn tiếng chính là một cô gái mặt váy ngắn bó sát người, giọng điệu rất hung dữ. Cô ta chỉ vào một người đàn ông: “Tôi là người mẫu ô tô chứ không phải là người mẫu tư nhân. Khẩu súng dài của anh hướng đi đâu vậy?”

Cô gái rất xinh đẹp, tức giận lên cũng yêu kiều.

Khương Lâm Tinh nhớ ra rồi, đây là Vưu Nguyệt Vũ.

Vưu Nguyệt Vũ vén tóc: “Đồ chết tiệt, tám đời chưa gặp qua phụ nữ sao. Màn ảnh của anh hướng đến đùi của tôi.” Cô vỗ vỗ đùi.

Người ở đây, không kể là nam hay nữ, ánh mắt đều hướng về nơi tay cô đang vỗ.

Váy ngắn đến không thể nào ngắn hơn, dán sát vào đường cong cơ thể. Vải đen càng làm bậc lên làn da trắng như ngọc.

Một lát sau, bảo vệ tới.

Một người đại diện khác từ nhãn hiệu ô tô cũng đến.

Khương Lâm Tinh phụ trách kế hoạch triển lãm. Xảy ra mâu thuẫn, cô không thể không quản.

Người đàn ông kia xin lỗi Vưu Nguyệt Vũ.

Vưu Nguyệt Vũ được người đại diện nhãn hiệu ô tô khuyên nên rời đi.

“Đi thì đi.” Cô ta giẫm lên đôi giày cao gót cao mười centimet, nhảy khỏi sân khấu triển lãm.

Chung quanh mọi người vây xem nhường đường cho cô.

Cô ta ngẩng đầu, cao ngạo như một nữ vương đầy khí chất.

Khương Lâm Tinh nhỏ giọng gọi: “Chị Vưu.”

Vưu Nguyệt Vũ dừng lại: “Ai vậy?”

Khương Lâm Tinh không trang điểm, trên mặt co vài phần ngại ngùng: “Tôi là người ngày đó……” Ở nơi làm việc nói hai từ quán bar cô rất ngại.

“À.” Vưu Nguyệt Vũ nhận ra cô “Là cô à, nói cho cô biết, cho dù cô có bôi một tá mỹ phẩm lên mặt, cũng không thể che hết sự thanh thuần của cô.”

“Chị là người mẫu xe ô tô sao?” Khương Lâm Tinh cũng không quá ngạc nhiên vì Vưu Nguyệt Vũ rất xinh đẹp.

Khi ở quán bar, mọi người có thể lợi dụng bóng tối để che giấu khuyết điểm của mình. Nhưng bây giờ khi đứng dưới ánh đèn rực rỡ của khu triển lãm, Vưu Nguyệt Vũ càng kiều diễm, dáng người càng nóng bỏng.

“Cho là vậy đi.” Vưu Nguyệt Vũ nhìn sân khấu triển lãm bĩu môi, “Bị người gọi tới, tôi lại không nghĩ tới việc này. Bọn đàn ông này, siêu xe không chụp, lại mượn máy ảnh để chiếm tiện nghi của tôi. Đúng là không có việc gì tốt.”

Khương Lâm Tinh: “Vất vả cho chị rồi.”

“Hôm nay là ca sáng của tôi.” Vưu Nguyệt Vũ dùng bàn tay quạt gió.

“Chị Vưu ăn cơm trưa chưa?”

“Không có” Vưu Nguyệt Vũ giẫm giẫm chân, “Ui da, đứng ở nơi đó làm mẫu, xương cốt tôi muốn gãy rồi”

“Chúng tôi có rất nhiều cơm hộp, nếu chị không ngại thì cùng ăn.”

“Thôi đi, tôi ăn một bữa tiệc cũng không khó.” Trước khi đi, Vưu Nguyệt Vũ quay đầu lại, “Đúng rồi, người hôm nay tôi hẹn, chính là người đàn ông mà cô hỏi tới hôm trước.”

Cô ta cho rằng sẽ nhìn thấy biểu hiện của Khương Lâm Tinh. Nhưng mà, Khương Lâm Tinh chỉ cười cười.

Vưu Nguyệt Vũ đi theo châm chọc: “Cô có thể từ bỏ cũng tốt. Cạnh tranh với cô tôi thắng cũng không vẻ vang gì.”

“Chị Vưu, xin hỏi, anh ta là con một hay vẫn có anh em?”

“Cô hỏi để làm gì? Điều tra nhân thân à?”

Khương Lâm Tinh hạ thấp giọng: “Thật ra…… Tôi là một người yêu cái đẹp. Chỉ có Tống Khiên là phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Nếu anh ta có anh em, có thể sẽ chia thêm một phần.”

Vưu Nguyệt Vũ nhìn cô chằm chằm: “Cô biết anh ta tên Tống Khiên?”

“Ừ.”

“Gặp gỡ rồi hả?”

“Vâng. Tuy nhiên, ngày hôm đó thời gian gấp quá. Anh ta nói muốn thêm phương thức liên lạc nhưng tôi chưa cho”

Vưu Nguyệt Vũ bật cười: “Cô nói chúng ta đứng ở chỗ này, bàn luận về một người đàn ông là chuyện gì vậy. Chúng ta cũng không thể xem là tình địch, ai mà biết khi nào tôi sẽ chán anh ta. Đến lúc đó, tôi sẽ vứt anh ta như vứt rác, đem anh ta vứt cho cô.”

Khương Lâm Tinh gật gật đầu: “Nhưng tôi không thể liên lạc với anh ta.”

“Cô có muốn tôi giúp cô liên lạc với anh ta không?”

“Không cần đâu, chị cứ dùng trước. Nhưng chị có thể thêm phương thức liên lạc không?”

“Cô thật kì lạ.” Vưu Nguyệt Vũ hỏi, “Cô theo đuổi Tống Khiên vì điều gì?”

“Anh ta rất đẹp trai, tôi đối với anh ấy là vừa gặp đã yêu.”

“Có người con gái nào vừa gặp đã yêu mà như cô không. Nếu cô thích anh ta, cô nên đến xé rách mặt tôi chứ, dù sao tôi cũng là một đối thủ mạnh.”

Khi nói chuyện, Vưu Nguyệt Vũ chợt nghĩ ra “Tôi đoán không lầm, mục đích của cô là muốn trả thù những tên đàn ông cặn bã phải không?”

Suy đoán này rất trùng hợp với suy đoán của Hướng Bội.

“Chất xám của tôi có hạn cũng không thể nghĩ ra lí do nào khác.” Vưu Nguyệt Vũ nói, “Nhưng mà để tôi nói cho cô một câu, tay nghề của cô quá thấp”

Khương Lâm Tinh cảm thấy kì lạ, vì điều gì không có ai tin cô là người si mê cái đẹp chứ?

Dương Phi Tiệp cũng là ngọc thụ lâm phong nên mới có thể lưu lại mãi trong lòng cô.

Vưu Nguyệt Vũ dùng tâm tình xem kịch hay thêm WeChat với Khương Lâm Tinh.

>br />

Cô ta ghi là: Người nhặt rác.

Lại ghi thêm: “Không thân thiện”

Sau đó đổi thành: Thu thập nam cặn bã.

Trước khi đi, Vưu Nguyệt Vũ tặng Khương Lâm Tinh một nụ hôn gió: “Chờ mong thành công rực rỡ của cô”



Khương Lâm Tinh nghĩ rằng phải chờ tới lúc Vưu Nguyệt Vũ “vứt rác” mới có thể gặp lại Tống Khiên. Nhưng mà buổi chiều hôm ấy cô liền gặp lại anh ta.

Không giống những người đàn ông đến chụp hình mẫu ô tô Tống Khiên đến để thưởng thức triển lãm.

Vưu Nguyệt Vũ đã rời đi từ sớm.

Tống Khiên cười cợt những mẫu xe kia, mỗi cái giơ tay nhất chân đều thể hiện sự bất kham. Anh ta tham quan không lâu, khoảng nữa giờ liền rời đi.

Khương Lâm Tinh nói với Trương Nghệ Lam: “Chị Trương, bụng em hơi đau em đi nhà vệ sinh một lát.”

Cô giữ khoảng cách không xa không gần đi theoTống Khiên, đắn đo không biết có nên đi lên xin phương thức liên lạc hay không. Cho đến lúc anh ta lên xe. Cô vẫn không thể quyết định, vẫn đứng tại chỗ.

Tình yêu chớp nhoáng……Không hợp với tính cách của cô. Cô là người hay do dự.

Lúc này phía sau có một chiếc xe chạy đến.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra vẻ mặt ôn hoà của Tống Khiên: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau.”

Khương Lâm Tinh không chút do dự: “Anh Tống, thật là trùng hợp.”

“Em đi đâu? Tôi đưa em đi.”

“Tôi đi dạo ở quanh đây thôi.”

“Tôi đưa em đi dạo nhé.” Giọng Tống Khiên uyển chuyển vυ"t lên, nghe vô cùng khıêυ khí©h.

“Được, đi gần đây một chút.” Cô dùng tay vẽ một vòng tròn nhỏ, hy vọng anh ta đừng chạy quá xa.

Xe của Tống Khiên vừa nhỏ gọn vừa nữ tính. Ví dụ như, có một cặp búp bê dễ thương. Ví dụ như, trong ô vuông ở tay nắm cửa có mấy thứ đồ trang sức của phụ nữ. Ngụ ý rằng bên cạnh người đàn ông này có phụ nữ.

Tống Khiên lên tiếng: “Đúng rồi, tiểu mỹ nhân. Em biết tên của tôi, nhưng tôi còn chưa biết tên em.”

“Tôi tên Khương Lâm Tinh. Họ Khương trong chữ Khương, Lâm Tinh trong trời gần nắng.”

“Trời gần nắng? Vậy trời còn chưa nắng, là trời âm u.”

Cô không thể cãi lại anh ta.

Tống Khiên không biết nghĩ gì bèn mở bản nhạc《Trời âm u》

Anh ta lại hỏi: “Em có còn đi quán bar không?”

“Không có, công việc bận rộn.”

“Tôi lại cho rằng tôi không tới nên em cũng không tới.”

“Cũng có thể.” Quả thật cô rất bận, trước triển lãm không có thời gian. Nhưng anh ta muốn nghĩ như vậy thì tùy anh ta.

Xe chạy từ từ ngừng ở ngã tư.

Tống Khiên nghiêng đầu quan sát.

Điều thú vị là khi lại gần cô gái này, cô thường có vẻ đề phòng. Cô bối rối ngồi cách với lưng ghế chừng mười cm. Hai chân khép lại, sống lưng thẳng tắp.

Anh ta lại hỏi: “Em còn muốn làm dự bị sao?”

“Vâng, tôi có thể chờ.”

“Chờ bao lâu?”

“Chờ đến khi bên cạnh anh không có ai.”

“Chỉ sợ là mãi mãi.”

“Không sao cả, tôi có thể theo đuổi anh.”

Khuôn mặt anh tuấn của Tống Khiên có sự biến đổi nhỏ khó mà phát hiện: “Theo đuổi ư? Ở trong vòng của tôi, không ai dùng từ theo đuổi cả. Nếu em muốn làm người dự bị, tôi sẽ nói cho em nghe một số quy tắc.”

“Được, tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”

“Thứ nhất, em phải tình nguyện, tôi không ép buộc ai.”

Khương Lâm Tình gật đầu: “Vâng”

“Thứ hai, thích thì đến không thích thì đi, tôi sẽ không níu kéo.” Tống Khiên liếc nhìn cô một cái, mới tiếp tục nói, “Thứ ba, thứ tôi cần là quan hệ nam nữ thực chất, là súng thật đạn thật.”

“Anh Tống, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”

“Hỏi đi”

“Về phương diện giường chiếu, kỹ thuật của anh như thế nào?” Thật là kỳ lạ, ở trước mặt Dương Phi Tiệp chân tay cô thường luống cuống. Nhưng đối với Tống Khiên, cô tuyệt nhiên mặt không đỏ tim không đập.

Tống Khiên đạp thắng gấp. Xe đột ngột ngừng ở giữa đường. Những chiếc xe phía sau ấn còi inh ỏi. Anh ta thả lỏng chân phanh: “Tôi cũng mạo muội hỏi em một vấn đề.”

“Hỏi đi.”

“Có phải em có kinh nghiệm không vui, cần một người đàn ông có kỹ thuật cao siêu như anh đây giúp đỡ?”

Khương Lâm Tinh chú ý tới một chi tiết khác: “Anh nói anh kỹ thuật cao siêu sao?”

Thái dương của Tống Khiên bỗng giựt mạnh, hoá ra cô gái này chỉ quan tâm đến vấn đề kỹ thuật của hắn.

Lúc này tiếng di động vang lên. Là một bài cổ nhạc. Trương Nghệ Lam gọi tới hỏi cô khi nào trở về.

Khương Lâm Tinh nghe xong điện thoại, nói: “Anh Tống, thật ngại quá. Làm phiền anh chở tôi trở về chỗ cũ. Tôi sẽ làm người dự bị trước, anh hãy cùng những cô gái vui chơi thoải mái đi.”

Tống Khiên trầm mặc. Anh lặng lẽ chở cô trở về, lặng lẽ nhìn cô đi vào khu triển lãm, lặng lẽ thở ra hơi thở bức bối trong l*иg ngực. Một luồn khí bức bối từ khi Khương Lâm Tinh lên xe không thể bộc phát.

Xe sắp chạy. Tống Khiên nhìn thấy từ kính chiếu hậu đi tới một người, lại dẫm phanh. Người kia gõ gõ cửa sổ xe, ngồi vào trong. Người này có khuôn mặt đào hoa, là hoa đào tháng ba tràn trề sức sống, tuấn tú, phong lưu.

Tống Khiên: “Anh không lái xe tới?”

Người đàn ông hoa đào: “Không, mệt rã rời.”

“Đi đâu?”

“Về nhà.”

Một lúc sau, Tống Khiên vẫn im lặng.

Người đàn ông đào hoa thuận miệng hỏi: “Có tâm sự sao?”

“Cô gái hôm đó thổ lộ với tôi là “nhất kiến chung tình”, hỏi tôi kỹ thuật giường chiếu như thế nào?” Tống Khiên trên mặt không có biểu tình “Tôi đoán, cô ta xem tôi là thầy dạy vỡ lòng về tình yêu.”

Người đàn ông đào hoa lười biếng nói: “Tôi có thể nói lời này không?”

“Nói.”

“Là vịt”[1] Người đàn ông đào hoa cười sâu sắc.

[1] vịt : trai bao

Tống Khiên: “Lăn xa một chút.”