Chương 21: Tước thần

Edit: Đảo Nhỏ

Trong triển lãm có một loại nước hoa bán rất chạy.

Trương Nghệ Lam mời Bành Dần đến triển lãm tham gia buổi giao lưu với khách hàng.

Vào dịp quan trọng như vậy, Khương Lâm Tinh đã được cử đến hiện trường.

Trì Cách đi theo, đương nhiên là làm phục vụ.

Sau khi hoa được thay bằng cỏ đây là lần đầu tiên Bành Dần đến đây. Lúc đầu, ông ta có ý so sánh. Ông ấy cau mày: “Ai đã thay đổi?”

Khương Lâm Tinh nói: “Ngài Bành, là tôi.”

Đồng nghiệp lúc trước bị Bành Dần dạy dỗ nói rằng kể từ đó anh ta đã bị ám ảnh. Khương Lâm Tinh biết cô cũng sẽ bị giáo huấn.

"Cô này..." Bành Dần vừa mới ngẩng đầu. Trì Cách ho khan.

Bành Dần nhìn Trì Cách, không nói nữa, nuốt hết lời muốn nói vào trong. Ông ta đi vòng quanh quán cà phê, vòng quanh cỏ đuôi chó rồi quay lại. Lòng Khương Lâm Tinh cũng quay cuồng theo.

Bành Dần đi lên tầng hai, đứng ở lan can một lúc rồi lại đi xuống.

“Kiên nhẫn.” Anh nói: “Ngôn ngữ của cỏ đuôi chó chính là sự kiên nhẫn.”

Khương Lâm Tinh không biết điều này.

Bành Dần khẽ mỉm cười: "Không tệ, trông cũng ổn đấy. So với hoa nhanh héo úa, cỏ đứng rất độc lập."

Không phê bình tức là khen ngợi.

Người đến tham quan ngày một nhiều, Khương Lâm Tinh không để ý ngôn ngữ loài hoa nữa mà bận bịu đến xoay vòng.

Buổi giao lưu diễn ra từ sáng đến chiều. Bành Dần đối với đối tác của mình thường trưng ra khuôn mặt thối, nhưng khi đối mặt với khách hàng lại cười nói rất vui vẻ.

Tuy nhiên, đến quá giờ trưa sắc mặt của ông ấy cũng đã trở nên cứng ngắt. Sau bốn giờ chiều, ông ấy liền cáo từ trở về trước.

Khương Lâm Tinh tiễn ông ấy: “Cám ơn Bành tiên sinh.”

Bành Dần xoay người đi đến bên cạnh Trì Cách.

Sau đó, Khương Lâm Tinh nhận được tin tức của Trì Cách: "Bành Dần, mời tôi đi ăn cơm."

Khương Lâm Tinh: "Đi đi, đi đi."

Triển lãm đã đóng cửa, cô nằm bò ra bàn. Người phục vụ đã đi về, để lại cô ở đây một mình. Không gian trong quán yên tĩnh, cô mệt đến mức ngủ thϊếp đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ.

Khương Lâm Tinh không có mở máy, trong lúc mơ hồ, bản năng đầu tiên của cô là Trì Cách gọi tới.

Nhưng khi cô nhìn thấy tên trên điện thoại thì lại là Tống Khiên, người mà cô đã lâu không liên lạc.

Mặc dù chỉ là một cuộc điện thoại nhưng cô vẫn bất giác ngồi dậy, vuốt thẳng tóc, hắng giọng: "Xin chào, anh Tống."

"Khương Dận Thiên." Tống Khiên vội vàng nói: "Em biết chơi mạt chược không?"

“Hả?"

"Em biết chơi mạt chược không?"

"Một chút, có chuyện gì vậy?"

"Em đang ở đâu, tôi tới đón em."

"Anh Tống, đã xảy ra chuyện gì sao?" Khương Lâm Tinh cảm thấy khó hiểu.

“Tôi đang cần gấp một đồng đội nữ có thể chơi mạt chược." Tống Khiên hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa, tôi vừa tan ca."

"Anh mời em ăn tối, em ở đâu?

"Café Có Ánh Sáng "

"Sao ngày nào em cũng đến đó vậy?"

"Bởi vì tôi tổ chức triển lãm ở đây. Nhưng anh Tống, anh cái này mạt chược..."

"Khương Dận Thiên, không phải em nói em nợ tôi vài bữa cơm sao? Hiện tại chính là lúc em báo đáp." Tống Khiên chặn lời cô.

Khương Lâm Tinh gọi cho Trì Cách: "Tôi có việc, anh về trước đi."

*

Khương Lâm Tinh lên xe.

Sau khi xe rời khỏi tiệm, Tống Khiên mới giải thích: “Tối nay sẽ có trận đấu mạt chược.”

Trận đấu? Những gì sắp diễn ra có thể là một bữa tiệc Hồng môn yến.

"Tôi đã hỏi qua mấy cô gái, bọn họ nói chỉ biết chút ít, chỉ có em thẳng thắn trả lời."

Khương Lâm Tinh nghĩ là những cô gái kia có lẽ biết đây là việc cực nhọc, cho nên mới lịch sự từ chối. Chỉ có cô là ngu ngốc nhảy vào hố lửa.

Cô hỏi: “Thi đấu như thế nào?”

Xe đi tới ngã tư.

Trùng hợp thay trên đỉnh của đèn đỏ, vầng trăng cũng đang nhô lên tỏa ra quầng sáng ửng hồng. Tống Khiên dùng ngón tay vẽ một nửa vòng tròn trên vô lăng rồi nói: "Để em chê cười rồi. Kỳ thật, đối thủ của em là bạn gái cũ của tôi."

Khương Lâm Tinh càng hối hận hơn. Đừng bao giờ dính vào những vướng mắc tình cảm của người khác.

Tống Khiên: "Quá trình chia tay giữa tôi và bạn gái cũ không mấy vui vẻ."

Lần đầu tiên Khương Lâm Tinh nghe được Tống Khiên nói về phụ nữ, anh không còn thoải mái, vô tư nữa mà dường như đang rất khó chịu.

Tống Khiên: "Cô ấy là một người kiêu ngạo, không chịu thừa nhận thất bại. Sau khi chúng tôi chia tay, cô ấy cảm thấy mất mặt. Lúc nào tránh mặt được thì tôi sẽ tránh, nhưng chúng tôi có những người bạn chung, không thể tránh được có lúc gặp nhau. Hôm nay thật trùng hợp là có một người bạn từ nước ngoài trở về tụ tập, bạn gái cũ của tôi cũng có mặt. Cô ấy thích chơi mạt chược. Trước đây tôi thường nhường cô ấy. Thua thì chẳng sao nhưng tôi sợ cô ấy hiểu lầm tôi vẫn còn tình cảm. Có điều nói với cô ấy cũng vô dụng nên tôi phải đổi cách khác. Nhưng nếu tôi đánh thắng cô ấy thì cũng không phải là quân tử, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ. Khương Dận Thiên, em giúp tôi đi."

Khương Lâm Tinh: "Anh Tống, tôi có thể chơi mạt chược không có nghĩa là tôi có thể thắng."

Tống Khiên: "Tôi nhờ em đánh thay tôi, chính là khéo léo nói với cô ấy rằng tôi thực sự đã chấm dứt với cô ấy rồi ."

*

Tống Khiên đưa Khương Lâm Tinh đến một nhà hàng Đông Nam Á.

Anh nói: “Ăn no mới có sức chiến đấu.”

Khương Lâm Tinh: “Anh Tống, trước đây anh đã nói với tôi rằng sẽ không có người phụ nữ nào bám theo anh.”

“Cô ấy không phải là bám mãi không buông, chẳng qua cô ấy là người háo thắng.” Tống Khiên đẩy thực đơn qua, “Muốn ăn gì cứ gọi.”

Khương Lâm Tinh gọi một suất cơm chiên.

Tống Khiên cười: “Thật đúng là tiết kiệm tiền cho tôi.”

“Vì tôi tới đây để trả nợ bữa ăn trước, tôi không thể tàn nhẫn làm thịt anh được.”

“Em không làm thịt được tôi.”

“Đúng rồi, anh Tống" Cô cảm thấy cô và anh cần phải thẳng thắn: "Tôi có đối tượng rồi."

Tống Khiên nhướng mày rồi lại hạ xuống: "Thì ra là như vậy, anh ta là người như thế nào?"

"Lớn lên rất đẹp trai."

"Em thực sự chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thôi à?"

"Không phải." Tống Khiên nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, nhưng đối với anh ta cô không có sự kích động.

Cũng thật kì lạ, Tống Khiên là người phong độ, biết quan tâm chăm sóc, nhưng khi ngồi trước mặt anh thì cô lại không thể thoải mái, cô rất thận trọng.

Rõ ràng người kia ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, không thể so sánh với phong thái của Tống Khiên.

Tống Khiên im lặng mấy giây, chỉ có thể nói: "Cũng khá tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy em trong quán bar, tôi rất ngạc nhiên, em không phải là người thích vui chơi."

"Ừ." Khương Lâm Tinh gật đầu, "Quán bar quá ồn ào."

Tống Khiên đối với cô có chút hiếu kỳ cũng có chút nhớ nhung nên anh cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng đó cũng chỉ là một điều đáng tiếc mà thôi.



Bạn gái cũ của Tống Khiên là Ngô Gia, một cô gái xinh đẹp. Không giống như tưởng tượng, cô ấy có một vẻ đẹp mong manh. Lông mày lá liễu, mí mắt mỏng.

Thoạt nhìn, Khương Lâm Tinh không có cách nào đánh đồng người này với cô gái “háo thắng” được.

Nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt Ngô Gia hiện lên vẻ khinh thường. Sự khinh thường khiến khuôn mặt cô trông có vẻ cay nghiệt.

Khương Lâm Tinh cúi đầu. So với những cô gái có mặt ở đây, cô ăn diện quá bình thường.

Ngô Gia cài một chiếc kẹp kim cương lên tóc và đôi bông tai của cô ta được đính đá quý. Đối với những người khác, Khương Lâm Tinh không để ý.

Ngô Gia ngước mắt nhìn Tống Khiên: “Chơi mấy tay sao?”

Tống Khiên: “Tôi không chơi, nhường cô ấy chơi.”

Ngô Gia đổi sắc mặt nói: “Ánh mắt anh thụt lùi rồi"

"Không hề. Tôi không có may mắn đó." Tống Khiên kéo chiếc ghế tựa cho Khương Lâm Tinh. Cô ngồi xuống.

Anh đỡ lưng ghế, thấp giọng nói: “Cố lên, đừng khách khí với cô ấy.”

Khương Lâm Tinh cụp mắt, giả vờ không nghe, chuyên tâm chơi mạt chược.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Gia đã nói một số lời châm chọc.

Khương Lâm Tinh làm như không nghe thấy. Cô không nói lại, vận khí của cô tương đối tốt, thắng liền mấy ván.

Ngô Gia vẻ mặt không vui: “Không phải gian lận chứ?”

Khương Lâm Tinh còn chưa mở miệng.

Tống Khiên đã nói: “Chỉ là may mắn mà thôi.”

Sắc mặt Ngô Gia càng xanh hơn.

Tống Khiên biết chừng mực, cũng không chọc tức Ngô Gia nữa, nói: "Bạn tôi muốn đi ngủ sớm, hôm nay chơi vậy được rồi."

Ngô Gia: "Lúc này mới mấy giờ đã đi ngủ?"

Tống Khiên: "Ngủ sớm dậy sớm, tâm trạng tốt.”

Sắc mặt Ngô Gia từ xanh chuyển sang đen.

Khương Lâm Tinh theo Tống Khiên ra ngoài và hỏi: "Anh Tống, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành?”

“Hoàn thành, lần đầu tôi thấy Ngô Gia đen mặt như vậy.” Tống Khiên đem tên của Khương Lâm Tinh trên Wechat sửa lại, từ “Khương Dận Thiên” trở thành "Tước thần".

Khương Lâm Tinh cạn lời.

*

Hai người đi không xa. Đây là một biệt thự giống như lâu đài có ba tầng, khu vui chơi ở tầng hai.

Tống Khiên vừa mới nói: "Tôi đưa em về."

Bên trong liền truyền đến một tiếng hét: "Ngô Gia!"

Tống Khiên giảm tốc độ, vẫn tiếp tục bước đi.

Sau đó, lại có một thanh âm khác truyền đến: "Ngô Gia té cầu thang!"

Tống Khiêm dừng lại, sắc mặt u ám như màn đêm tối tăm.

Khương Lâm Tinh quay đầu lại. Cô và Tống Khiên đã đi đến cửa.

Bên trong có thể xem là nguy nga lộng lẫy, mọi người cùng kêu lên một cái tên: “Ngô Gia.”

Tống Khiên cười lạnh: “Chia tay đã 800 năm, bây giờ còn chơi chiêu này.”

Nhưng tiếng la trộn lẫn với nhiều cảm xúc hoảng loạn khác nhau.

Lọt vào tai Khương Lâm Tinh, âm thanh này không phải giả. "Anh Tống, anh quay lại xem đi." Rơi xuống cầu thang không phải chuyện đùa, bị thương nhẹ hoặc nặng đều có khả năng.

Đôi môi tươi cười như cánh hoa của Tống Khiên đã mím chặt lại.

Cánh cửa khép hờ lộ ra ánh sáng. Có người hét lên: “Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương.”

Có người cũng hét lên: “Tống Khiên!”

Khương Lâm Tinh càng ngày càng bất an: “Anh Tống.”

Tống Khiên: “Tôi sẽ nhờ một người bạn đưa em về.”

Cô nhìn anh bước vào bên trong và biến mất trong ánh sáng.

Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh xuất hiện, anh ta có khuôn mặt chữ quốc [1], anh ta nhìn cô không cảm xúc.

[1] chữ quốc: 国

Khương Lâm Tinh cảm thấy anh ta cũng có thái độ khinh thường giống như Ngô Gia.

Các biệt thự trên núi được bố trí hợp lý, đây là khu biệt thự lưng chừng núi được xây dựng liền kề với khu danh lam thắng cảnh sinh thái. Taxi không vào được, chỉ có thể đi ô tô riêng.

Mặt chữ quốc đưa cô xuống núi. Trên đường đi, đột nhiên anh ta nói một câu: “Ngô Gia còn yêu Tống Khiên.”

Khương Lâm Tinh im lặng, cô muốn làm rõ mối quan hệ của mình với Tống Khiên, nhưng đối với người xa lạ này lời giải thích của cô không đáng tin.

Khi xe tới chân núi, mặt chữ quốc nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Đợi cô xuống xe, anh ta liền rời đi không dấu vết.

*

Khương Lâm Tinh nghĩ rằng anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong cơn gió rít gào, trên con đường núi hiểm trở, cô nhìn thấy trên bản đồ mình vẫn còn cách cổng lớn khu biệt thự một đoạn.

Cô đứng một mình.

Rừng cây xanh thăm thẳm, những ngọn đèn đường tỏa ra màu vàng ảm đạm. Cô bỗng nhiên không đi mà dừng lại dưới ánh đèn đường. Ngoại trừ dưới chùm ánh sáng này, xung quanh đều giống như quái vật. Nơi này hoang vắng không khác gì rừng rậm.

Cô liền gọi điện cho Trì Cách.

Khi anh bắt máy. Cô nghe thấy tiếng thở ra nhẹ nhàng, có lẽ anh đang hút thuốc.

Trì Cách: "Kim Chủ, em còn chưa về sao?"

"Tôi đang ở bên ngoài, ở đây rất đáng sợ, anh tới đón tôi đi." Nếu Trì Cách hét giá trên trời, bao nhiêu cô cũng trả.

Nhưng anh đã không làm thế. Anh chỉ hỏi: “Em ở đâu?”

Cô gửi địa chỉ cho anh.

“Đứng yên đó, đừng đi đâu.”

“Được.”

Đối với một người có trí tưởng tượng phong phú như cô, cái bóng trong rừng trông giống như một khuôn mặt méo mó. Khương Lâm Tinh nhìn lên mặt trăng giống như chiếc đĩa trên bầu trời. Cô vẫn đứng dưới ánh đèn đường.

Trì Cách bảo cô đứng yên. Cô liền không nhúc nhích.

Trì Cách có thể bắt taxi, xuống xe ở khu biệt thự rồi đi bộ đến đây.

Cô đếm từng giây, từng phút, đếm thời gian Trì Cách đến. Chắc phải lâu lắm.

Đếm đi đếm lại một lúc thì có một chiếc ô tô đang lao tới với tốc độ như bay. Ánh sáng từ đèn pha quét qua, bung ra như một chiếc quạt rồi thu cô vào trong luồng ánh sáng ấy.

Cô nghĩ có lẽ là chủ nhân của một biệt thự nào đó trên núi.

Chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng lại trước mặt cô.

Một người nhảy khỏi xe. Gió đêm rất lớn, anh không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cotton mua ở siêu thị giá 19 tệ, bên dưới là chiếc quần đùi quá rộng mà anh ghét bỏ.

Anh từ nhà chạy đến đây.

Khương Lâm Tinh lại ngạc nhiên một chuyện khác: “Chiếc xe này anh lấy ở đâu ra vậy?”

Trì Cách:“Lên xe đi.”

Cô tiếp tục ngạc nhiên: “Đây là xe của anh à? Xe anh muốn bán?”

“Em cảm thấy thế nào?” anh hỏi ngược lại.

Khương Lâm Tinh liếc nhìn logo xe, đoán: "Là của bạn anh à?"

"Ừ." Trì Cách mở cửa ghế lái phụ.

Khương Lâm Tinh: “Anh có bạn giàu có như vậy?”

Trì Cách đóng cửa lên xe, sau đó nói: “Nói thật, tôi có một quyển sổ địa chỉ của các phú bà. Gọi điện một cái là có thể mượn được xe dễ dàng.”

Nhưng chính giọng nói này khiến nỗi sợ hãi của cô đã hoàn toàn tan biến.

Khương Lâm Tinh: “Tôi có phải là người nghèo nhất trong sổ địa chỉ ấy không?”

Anh mỉm cười: “Em đừng buồn, họ dù giàu có đến đâu thì cũng đã là quá khứ rồi.”

Khương Lâm Tinh mò tìm dây an toàn.

Đèn trong xe chưa mở. Trời quá tối, cô mò hồi lâu cũng không tìm thấy: “Tối quá.” Cô nhận ra điều gì đó, quay đầu lại.

Trì Cách chồm tới trước mặt cô.

Trời rất tối, nhưng cô có thể phác họa đường cong của môi anh và nụ cười trong mắt anh.

Khuôn mặt của anh ở gần cô trong gang tấc.

Cô cảm thấy nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng lên. Cổ họng chợt khô khốc.

“Ừ, trời tối quá,” anh nhẹ giọng.

Cô không phải là người ngây thơ đến nổi cái gì cũng không biết, không gian tối tăm, khép kín thường là ngòi nổ cho sự ái muội.

Trên người Trì Cách có mùi hương chanh tươi mát.

Đây là mùi sữa tắm của cô, cô đã quen ngửi nó nhưng có vẻ không giống lắm. Mùi hương trên người anh có gì đó thật đặc biệt.

“Em có muốn bật đèn không?” Lời nói của anh rất nghiêm túc nhưng lại thì thầm như nỉ non của người tình.

Khương Lâm Tinh căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Anh đưa tay qua. Cô nắm chặt lấy quần áo anh.

Trì Cách: “Tôi giúp em thắt dây an toàn.”

Nụ cười của anh lọt vào tai khiến cô bừng tỉnh. Anh tìm thấy dây an toàn nhưng cơ thể cũng không lùi lại.

Khương Lâm Tinh hỏi: "Anh...thích tôi à?"

Trì Cách lùi lại: "Hả?"

Vấn đề này hỏi thật đột ngột, cô ho khan hai tiếng: "Tôi là người rất nhàm chán, anh đừng để cảm xúc mới mẻ nhất thời mê hoặc. Nếu anh thích tôi, tôi sẽ cảm thấy có gánh nặng." Cô không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn đến nỗi làm cho người đàn ông ham tiền này trao tấm chân tình.

Nhưng khi thấy anh vội vàng phóng xe tới mà không thay quần áo. Cô vô cùng bối rối.

Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ anh thật lòng với cô... Khi hai người kết thúc, cô rút dao đoạn tuyệt, chẳng phải anh sẽ bị bỏ lại đau khổ một mình sao?

Thật may, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Trì Cách.

Anh nói: “Kim chủ, chẳng phải em đã nói không nói chuyện tình cảm sao?”

Khương Lâm Tinh: “Anh không nghiêm túc với phụ nữ phải không?”

“Tôi chỉ nghiêm túc với chuyện tiền bạc.” Anh thắt dây an toàn cho cô. "Được rồi, chúng ta về thôi."

“Yêu tiền, cảm ơn anh. Anh là một người đàn ông ấm áp." Cô đem sự cảm động đêm nay biến thành chuyện cười để trò chuyện với anh.

“Tôi không có.” Trì Cách khởi động xe, nói: “Tôi không yêu em.”

Khương Lâm Tinh nở nụ cười. Không biết liệu anh có nhìn thấy nụ cười của cô hay không.

Cô cảm thấy yên tâm vì anh không yêu cô.

Đúng rồi. :,,.