Chương 10: Điêu khắc

Edit: Đảo Nhỏ

Tống Khiên liên lạc lại theo như dự liệu. Đêm mưa hôm ấy đã đóng băng mối quan hệ giữa cô và Tống Khiên. Khương Lâm Tinh có cảm giác rằng Tống Khiên là một người tình hoàn hảo nhưng không phải là người tình lý tưởng của cô. Nó không phù hợp ở đâu? Cô nhất thời không thể xác định được.

Cô gửi cho anh một bức ảnh của quán cà phê. Anh ấy đoán nó ở đâu trong nháy mắt.

Cô ngạc nhiên: "Anh đã từng đến đây rồi?"

Tống Khiên "Thiết kế không gian rất đặc biệt."

"Đặc biệt" là một từ tốt, đặc biệt là trong lĩnh vực nghệ thuật. Bành Dần thích sự đặc biệt và sự phá cách.

Khương Lâm Tinh bị mắc kẹt trong công việc, cô câu có câu không nói chuyện với Tống Khiên. Một lúc sau, anh không trả lời. Cô đi ra ngoài, thấy xe của Tống Khiên đã đậu bên ngoài từ lúc nào.

Anh ở dưới tàng cây: “Đi thôi, ăn cơm với anh.”

Bước chân cô chậm chạp: “Anh Tống vẫn chưa tìm được người ăn cùng à?”

Tống Khiên: “Hiện tại là không có. Có thể nể mặt không? Cô Khương Dận Thiên."

Nếu anh ta không giải thích rõ ràng các quy tắc của trò chơi, Khương Lâm Tinh gần như sẽ nghĩ rằng anh ta là một người đàn ông tốt hiếm có. Cô xách túi quần áo của "ch" lên xe của Tống Khiên.

Có nhiều thứ trong xe hơn một tuần trước. Ví dụ như ly vuông nhỏ màu trà xanh, trong suốt. Mùi nước hoa giống mùi trà xanh.

Khương Lâm Tinh hỏi: "Anh Tống, anh có hiểu nước hoa không?"

Tống Khiên: "Anh không biết, anh chỉ dùng mùi hương này, mùi nào cũng thơm."

Quả thật, mũi của một người quyết định mọi thứ về nước hoa.

Tống Khiên cúi người nhẹ ngửi: "Của em rất nhạt."

Vì sự tiếp cận đột ngột của anh khiến cô căng thẳng.

Anh lại nói: “Đừng căng thẳng, ăn cơm thôi.”

Khương Lâm Tinh vẫn hỏi: “Anh Tống, người hôm đó xông vào nhà anh…”

“Xử lý xong rồi, sẽ không có chuyện tương tự." Tất nhiên Tống Khiên sẽ không nói cho cô biết sự thật. Chơi tình một đêm mà lại chạy đến nhà bạn, không thể nói ra được. Hơn nữa, ngôi nhà đó bây giờ là của anh rồi.

Hai người đi đến nông gia trang. Trong sân cỏ mọc trơ trọi, chuồng gà khắp nơi trên đất, bên cạnh là một cái ao nhỏ, có vịt bơi trên mặt nước. Tống Khiên bây giờ nhạy cảm hơn với gia cầm như "vịt" nên chỉ liếc nhìn đã bỏ đi.

Anh cởi bộ com-lê ném lên lưng ghế, cởi cà vạt, xắn tay áo và đặt một tay lên mép bàn. Mặt trời xiên vào trong, mặt bàn vàng óng.

Khương Lâm Tinh có chút kinh ngạc: “Em tưởng anh Tống chỉ đến những nhà hàng sang trọng ăn cơm mà thôi.”

Anh đẩy thực đơn cho cô: “Đồ ăn cao cấp không liên quan gì đến sang trọng. ”

“Anh Tống, trước đây ăn cơm đều do anh mời, lần này đến lượt em nhé.” Cô đi ra ngoài với anh ta hôm nay để trả nợ.

Đôi môi Tống Khiên nở một nụ cười tự nhiên: "Ở đây rẻ, sẽ không tốn nhiều tiền, lần sau đến nhà hàng đắt tiền, anh sẽ cho em quyền đãi khách."

Tống Khiên dựa vào lưng ghế: "Sao em lại nói vậy?"

"Em đã ăn uống miễn phí mấy lần rồi."

"Anh sẽ không ép buộc em phải lấy thân báo đáp. Ăn cơm một mình rất chán, mời em qua đây cùng anh tán gẫu.”

“Cảm ơn anh Tống.” Sự dịu dàng của anh là do ham muốn chinh phục của người đàn ông. Sau khi đạt được, có lẽ anh ta có thể chạy nhanh hơn cô.

Cô và anh, là thời gian không phù hợp? Cô đã mong chờ ít nhất ba tháng.

Tống Khiên có thể nhìn ra sự do dự của cô: “Cuối tuần trước, không phải em đã quyết định rồi sao?”

“Có một sự cố…” Cô nghĩ mình có thể trấn tĩnh lại. Thật bất ngờ, cô khá dễ dàng để rút lui.

“Anh không ép em.” Anh rót một chén trà, “Dù sao em muốn thì cứ thoải mái.”

Sau bữa tối, Tống Khiên giữ lời: “Đi thôi, anh đưa em về."

Lúc này, Khương Lâm Tinh đã lướt vào vòng bạn bè. Vưu Nguyệt Vũ cắn ống hút của ly nước trái cây, mỉm cười quyến rũ. Không dùng bộ lọc ảnh, không chỉnh sửa và không có ánh sáng dịu nhẹ, cô ấy luôn không cẩn thận. Định vị trong một trung tâm mua sắm cao cấp.

Khương Lâm Tinh hỏi, "Anh Tống sẽ đi đâu vào buổi chiều?"

Tống Khiên tình cờ đề cập đến một địa điểm.

Khương Lâm Tinh: "Em sẽ đến trung tâm mua sắm. Em sẽ bắt taxi."

Anh nhìn cô thật sâu: "Khương Lâm Tinh, sau ngày hôm đó, em trở nên cảnh giác hơn, em có cảm thấy đi cùng anh rất nguy hiểm không?"

“Không phải. Trung tâm mua sắm và nơi anh đi ngược hướng vì vậy em sẽ ngại khi phiền anh đi thêm một chuyến."

"Được. Vì em đã nói như vậy nên anh sẽ không làm tài xế." Tống Khiên đưa Khương Lâm Tinh đến chỗ giao lộ và rời đi.



Khương Lâm Tinh đã đến một số cửa hàng nước hoa, đến khi cô bước ra lần nữa, mũi đã khó có thể phân biệt được mùi.

Cô đến cửa hàng nước trái cây ở tầng một.Trên bảng hiệu có một series nước uống bốn mùa, phù hợp với nước hoa bốn mùa do Bành Dần tung ra. Khương Lâm Tinh nảy ra một ý tưởng.

Vưu Nguyệt Vũ vẫn chưa rời đi. Cô đang ngồi một mình trong góc, chỉnh lại mái tóc xoăn của mình bằng máy ảnh điện thoại. Cô ấy có vẻ đẹp tự nhiên và không sợ bất kỳ ống kính nào. Đối mặt với chiếc camera phía trước bị biến dạng, cô ấy chụp một bức ảnh.

Khương Lâm Tinh: "Chị Vưu."

Vưu Nguyệt Vũ ngẩng đầu lên: "Thật trùng hợp. Lại đây, ngồi đi."

Không phải ngẫu nhiên, trên vòng bè bạn của Vưu Nguyệt Vũ giống như định vị, buổi sáng cô ấy đi đâu, quán nước nào, tất cả đều rõ ràng.

Khương Lâm Tinh liệt kê từng món đồ triển lãm trên điện thoại di động.

Vưu Nguyệt Vũ chống cằm: “Mà này, Tống thiếu gia hình như đang cô đơn, cô không đi xếp hàng sao?”

Khương Lâm Tinh bị cắt ngang: “chị Vưu và anh Tống kết thúc rồi sao?"

Cô ấy cười thành tiếng: "Tôi và anh ta còn chưa bắt đầu.Tuy tôi thích tướng mạo của anh ta nhưng không phải chỉ có một mình anh ta có người xếp hàng, bỏ lỡ một lần thì sẽ bỏ lỡ cả đời, hữu duyên vô phận."

Vưu Nguyệt Vũ và Tống Khiên là ngang tài ngang sức. Khương Lâm Tinh cảm thấy cô là một con rối bị Tống Khiên điều khiển, không thể theo kịp anh ta, làm chậm nhịp điệu của anh ta. Nhưng nếu anh ta buông tay, cô sẽ khó gặp được người tình dịu dàng như anh ta.



Bầu trời được rửa sạch bởi cơn mưa xối xả, đó là một ngày nắng đẹp.

Khương Lâm Tinh đã đến một triển lãm điêu khắc. Trước cửa là dòng chữ giới thiệu về nhà điêu khắc. Tên của nhà điêu khắc là Hùng Lệnh Phong, một người đàn ông dưới bốn mươi tuổi. “Người đàn ông” là cách giới thiệu nguyên văn. Sử dụng tính từ này, có vẻ như đây sẽ là một người phóng khoáng.

Tuy nhiên, Hùng Lệnh Phong trong bức ảnh có làn da trắng, cặp kính gọng vàng treo nhẹ trên sống mũi, vô cùng văn nhã.

Triển lãm trong nhà vườn khác với triển lãm trong phòng trưng bày nghệ thuật, ít quy tắc rườm rà hơn và thậm chí còn cho phép chụp ảnh. Đây không chỉ là một cuộc triển lãm, có một quán bar dài bên cạnh lan can trên tầng hai. Xung quanh bán đồ uống.

Khương Lâm Tinh gọi một cốc latte nóng.Người phục vụ mang cà phê đến.Từ khóe mắt, cô liếc nhìn đôi chân của đối phương.Người đàn ông có đôi chân dài và mặc tạp dề làm việc.Cô như chim sợ cành cong, ngẩng đầu lên - không phải người đàn ông đó.Người phục vụ cười dịu dàng, đặt cốc xuống rồi rời đi.

Khương Lâm Tinh gọi lại: "Này, đợi một chút."

Người phục vụ nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào."

Cô hỏi liệu cô có thể liên hệ với người phụ trách cửa hàng hay không.

Người phục vụ chỉ vào một người ở đầu cầu thang: “Đó là quản lý cửa hàng của chúng tôi.”

Người quản lý cửa hàng đang chơi với một khung điêu khắc có hộp thủy tinh bên trong. Trong hộp có một bức tượng nhỏ. Các tác phẩm của Hùng Lệnh Phong có mức độ hoàn mỹ rất cao và đường nét chạm khắc rất tuyệt vời. Chỉ có điều bức tượng này rất đơn giản, chỉ cần dùng một cái ống ruột bút chì màu xám, gấp đôi lại, sau đó vặn thành hình xoắn, có thể coi là thân thể của bức tượng. Hai đầu được tách ra, chính là chân của bức tượng. Các đoạn uốn của các thanh chì bị xoắn chặt đến mức không thể tạo thành hình tròn.

Bức tượng nhỏ này bị thiếu mất một cái đầu tròn. Nó không chỉ không có đầu mà đôi chân của bức tượng cũng không có chỗ đứng, đứng không vững. Nó chỉ có thể được xâu bằng dây. Bức tượng nhỏ lắc lư trái phải theo sợi dây.

Người quản lý cửa hàng treo khung điêu khắc lên tường: “Cô nghĩ sao về tác phẩm này?”

Nghĩ gì ư? Khương Lâm Tinh không có năng khiếu nghệ thuật.

Người quản lý cửa hàng lại hỏi: “Cô có cảm thấy nó thể hiện cảm xúc gì không?”

Mờ mịt? Hoang mang? Bức tượng nhỏ dường như đang khiêu vũ với sợi dây nhưng nó thụ động và vô hồn. Khương Lâm Tinh cân nhắc cách dùng từ và nói: "Không có nơi nào để nó nghỉ ngơi."

Người quản lý cửa hàng bắt đầu hứng thú: "Cô có phải là một chuyên gia không?"

"Chỉ dựa trên cảm giác. Tôi không rành về nghệ thuật, nhưng tôi đã tổ chức một số triển lãm."

Khương Lâm Tinh đưa danh thϊếp của mình, "Thành thật mà nói, tôi thực sự đến đây để xin lời khuyên."

Người quản lý cửa hàng nhận lấy: "Ồ, cô là người phụ trách triển lãm”

"Vâng. Tôi rất thích triển lãm này, không biết nói chuyện có tiện không.”

Người quản lý cửa hàng dẫn cô đến căn phòng nhỏ cạnh quầy bar.

Thành thật mà nói, Khương Lâm Tinh đã bối rối sau khi nghe những lời huyên thuyên về nghệ thuật của Bành Dần, cô giống như bức tượng nhỏ không có nơi nào để nghỉ ngơi.



Triển lãm nhà vườn này có bốn hoặc năm khu vực. Có một không gian nghệ thuật tên là "Trường Duyệt", đang tổ chức một buổi triển lãm quần áo. Khương Lâm Tinh không thể kiềm chế đã mua một chiếc váy dài màu đen tuyền.Thoạt nhìn, chỉ cảm thấy đẹp. Đường cắt đơn giản, đặc biệt thanh mảnh và đẹp mắt khi mặt vào người mẫu. Nhưng khi cô ấy bước ra khỏi triển lãm bỗng thấy hối hận. Chiếc váy này cô chắc chắn sẽ không mặc ra ngoài. Dây đeo dài, phía sau lưng xẻ tà đến dưới eo.

Trong tay cô, không chỉ mang theo chiếc váy mà còn mang theo một chiếc túi đựng quần áo của “ch” mà cô đem theo từ buổi sáng, đến giờ vẫn chưa trả lại được.

Khương Lâm Tinh lại đến quán cà phê "Có ánh sáng" nhưng cô vẫn không thấy người đàn ông đó.Tiếp đãi cô là nữ phục vụ với nụ cười rạng rỡ ngày hôm qua. Khương Lâm Tinh đã gọi một suất cà phê, có vị ngon hơn "cà phê Latte" vào ngày hôm đó. Cô gọi nhân viên phục vụ: “Xin hỏi, ông chủ của cô có ở đây không?”

Nữ phục vụ: “Ông chủ không có ở đây.”

Khương Lâm Tinh: “Tôi là người phụ trách kế hoạch triển lãm, tôi rất hứng thú với không gian của quán, tôi muốn thỉnh giáo ông chủ của cô"

Nữ phục vụ: "Ồ, cái này do một người bạn của ông chủ chúng tôi thiết kế."

"Cô có thể liên lạc với ông chủ của mình không? Hay là khi nào ông chủ của cô đến cửa hàng?"

"Ông chủ của chúng tôi xuất quỷ nhập thần. Tôi không thể liên hệ được. Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp chuyển lời cho cô."

Nữ phục vụ nở nụ cười xán lạn “cảm ơn cô đã yêu thích quán cà phê của chúng tôi, ở đây của chúng tôi có rất nhiều chương trình ưu đãi.”

Không gian nghệ thuật "Long Nguyệt" phục vụ như một địa điểm triển lãm. Đối với "Có ánh sáng" thực sự chỉ là một sự thay thế.

Khương Lâm Tinh lo lắng về một tình huống bất ngờ xảy ra vì vậy cô quyết định đến quán cà phê để nói chuyện một lần nữa. Cô tan làm lúc sáu giờ và mất hơn một giờ để đến quán cà phê. Thật bất ngờ là ở đây chỉ mở cửa đến bảy giờ.

Ngày hôm sau, cô đợi đến giờ nghỉ trưa bắt xe đến đó. Quán cà phê không đóng cửa mà treo biển "Tạm ngừng phục vụ". Không có khách mà chỉ có một người phục vụ đứng ở quầy bar. Rốt cuộc là người đàn ông đó.