Cuối cùng sau hai mươi ngày liên tục tăng ca, Tả Kí Minh cũng bắt đầu nghênh đón hai ngày nghỉ phép, cậu định về nhà thu dọn đồ đạc để chuyển sang chỗ của Tống Thanh Nghiên.
Tống Thanh Nghiên có tiết sớm, anh chuẩn bị bữa sáng đặt sẵn trên bàn xong mới quay lại phòng ngủ hôn Tả Kí Minh, trước khi ra cửa còn ghi lại vài lời nhắc nhở.
Tả Kí Minh ngủ một giấc thức dậy đã là giữa trưa, cậu xem bữa sáng mả Tống Thanh Nghiên chuẩn bị thành cơm trưa, ăn xong lập tức lái xe trở về phòng thuê nhỏ của mình.
Bởi vì đã hơn nửa tháng không về nên khi vừa mở cửa cậu đã bị bụi bẩn hun cho ho sặc sụa, nhìn gian phòng bừa bộn như vậy cũng khó trách Tống Thanh Nghiên không cách nào dọn dẹp nổi.
Bây giờ sắp sống chung với Thanh Nghiên ca rồi nên cậu cần phải dọn dẹp sạch sẽ để còn trả lại phòng cho chủ nhà.
Sửa sang lại mới phát hiện, thật ra phần lớn đồ vật trong phòng đều không quá cần thiết nên cậu đóng gói toàn bộ để đem vứt.
Thời điểm Tống Thanh Nghiên tan lớp đến chỗ thuê cũng đã năm giờ chiều, phòng ốc đã được Tả Kí Minh thu dọn tương đối rồi, sau khi sửa sang lại thì đồ cần đem chỉ gói gọn trong một cái rương.
Về đến nhà, Tả Kí Minh lấy đồ trong rương ra sắp xếp cho gọn gàng, Tống Thanh Nghiên ở bên cạnh nhìn Tiểu Minh thu xếp, ánh mắt bị mật mã khóa của chiếc rương thu hút nên lên tiếng hỏi: "Đây là cái gì?"
Tả Kí Minh cười nói: "Anh đoán thử mật mã rồi mở ra xem đi."
Tống Thanh Nghiên trực tiếp dùng thử ngày sinh nhật của mình, không nghĩ tới có thể thuận lợi mở ra nên có hơi bất ngờ.
Trong hộp có rất nhiều đồ chơi nhưng ở phía trên cùng lại là một tờ giấy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun nhỏ, chính là tờ giấy mà mười năm trước Tống Thanh Nghiên để lại.
"Không ngờ em vẫn còn giữ tờ giấy này."
Tống Thanh Nghiên cảm khái một tiếng, tuy rằng thật lòng không muốn thừa nhận chữ viết vô cùng xấu xí này là của mình nhưng một khắc kia khi nhìn đến vẫn nhớ tới lúc đó bản thân không quen viết bằng tay trái.
Tả Kí Minh chui vào trong lòng ngực của Tống Thanh Nghiên xem cùng với anh.
"Phải phải, tất cả đều là đồ anh tặng cho em."
Một tấm giấy gói kẹo màu sắc sặc sỡ sau khi được tẩy rửa sạch sẽ thì nếp gấp phía trên đã phai nhạt đi nhiều.
Đến phía dưới cùng Tống Thanh Nghiên phát hiện một tấm thẻ sinh viên của anh.
Gương mặt của Tống Thanh Nghiên trên ảnh bầu bĩnh hơn bây giờ, vừa non nớt lại không kém phần tươi trẻ, anh nhẹ mỉm cười, trong mắt lập loè ánh sáng, thoạt nhìn rất tự tin và lóa mắt.
"Bức ảnh này từ đâu có?"
Tống Thanh Nghiên nhớ anh không có đưa ảnh cho Tả Kí Minh.
Tả Kí Minh sờ sờ chóp mũi đáp: "Lúc trước trường có tổ chức bình chọn đại diện học sinh ưu tú nên có đăng ảnh, em đã lưu lại."
Tống Thanh Nghiên cười hỏi: " Vậy là từ lúc đó em bắt đầu thích anh?"
Tả Kí Minh lắc đầu: "Chắc là sớm hơn một chút, cụ thể là khi nào thì em cũng không rõ nhưng ngày thường đều sẽ theo bản năng chú ý những tin tức liên quan đến anh, gặp được người giống anh cũng sẽ không kìm được cứ nhìn nhiều lần."
Tống Thanh Nghiên siết chặt người trong lòng ngực, rúc đầu vào hõm cổ của Tiểu Minh khẽ cọ.
"Anh cũng vậy, thấy người có hình dáng giống em thì sẽ nhìn thêm vài lần nhưng bọn họ đều không sánh bằng em. Tiểu Minh, ở trong mắt anh em chính là người tốt nhất trên thế giới này."
Tả Kí Minh đột nhiên hỏi: "Thanh Nghiên ca, trước đây anh có nói anh từng rung động trước một người, là khi nào vậy?!"
Tống Thanh Nghiên sảng khoái thừa nhận.
"Cũng vào ngày sinh nhật của em mười năm trước, anh phát hiện bản thân có tình cảm với em, anh sợ sau khi em phát hiện ra loại tình cảm khác thường này sẽ cảm thấy chán ghét nên đã chủ động trốn tránh."
"Sẽ không, em vĩnh viễn sẽ không ghét Thanh Nghiên ca!" Tống Thanh Nghiên nhẹ xoa đầu của Tả Kí Minh.
"Ừ, anh cũng sẽ không bao giờ trốn tránh Tiểu Minh nữa!"
Tả Kí Minh nhướng mày: "Hiện tại đôi ta chính thức ở chung, em sẽ giám sát anh thật chặt không cho anh có cơ hội chuồn êm đâu!"
"Được!"
Vì chúc mừng hai người chính thức ở chung nên Tống Thanh Nghiên khui một chai rượu vang đỏ.
Tửu lượng của Tả Kí Minh không tốt lắm, chỉ uống một ly đã đỏ mặt, sau đó cậu lại ôm Tống Thanh Nghiên không chịu buông, còn dính người hơn so với ngày thường, một khắc cũng không chịu buông tay, một tiếng hai tiếng đều là "Thanh Nghiên ca".
Thanh âm cũng so với ngày thường nũng nịu hơn nhiều, hơn nữa còn cố ý kéo dài âm cuối, gọi không bao lâu đã khiến Tống Thanh Nghiên miệng đắng lưỡi khô, ôm cậu lên giường khi dễ một trận.
———
Vẫn là muốn tường tận thì tự suy diễn đi, hú hú hú.
———
Ngày hôm sau Tả Kí Minh bị đau đến tỉnh lại, mới vừa nhẹ nhàng cử động đã cảm giác xương cốt như vỡ thành từng mảnh.
Nhớ đến tối hôm qua Tống Thanh Nghiên lừa cậu làʍ t̠ìиɦ thì cơ thể lại bắt đầu khô nóng.
Thấy đầu sỏ gây tội lại đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành, cậu nhịn không được đấm lên ngực Thanh Nghiên ca một cái.
Tống Thanh Nghiên không tỉnh nhưng thân thể tự nhiên phản ứng lại ôm chặt lấy Tiểu Minh hơn nữa.
Tả Kí Minh lập tức ngoan ngoãn dùng tay vuốt ve dáng người hoàn mỹ của Tống Thanh Nghiên, Tống Thanh Nghiên nắm bàn tay nhỏ không an phận kia đặt ở bên môi khẽ hôn, giọng điệu lười biếng: "Ngủ với anh thêm một lát đi."
Vì thế Tả Kí Minh đắm chìm trong bể tình của Tống Thanh Nghiên, mơ màng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ cậu còn nghĩ, uống rượu hại thân uống rượu hại thân mà.