“Loát” một tiếng, ngón tay ấn vào ghi âm ở wechat của Lâm Tư Hàm buông lỏng, một tin âm thanh hơn 40s được gửi đến cho Hứa Sênh Sênh.
“Cậu nghiêm túc?” Chu Nhiên hiển nhiên không nghĩ đến Lâm Tư Hàm sẽ không hề do dự mà phụ họa lời nói của Thẩm Diệc Bạch.
“Chắc vậy.” Lâm Tư Hàm lặng lẽ tắt âm thanh, đặt điện thoại không ngừng ghi âm lên bàn, che giấu tin nhắn không ngừng đến, “Nghĩ quá nhiều, quá căng thẳng. Hứa ba tuổi thì ra thật sự không phải ba tuổi.”
“Cách ngày sinh của Hứa Sênh Sênh còn mấy tháng, cậu bây giờ đã một tấc không rời, đến ngày dự sinh thì cậu tính sao?”
“…” Chu Nhiên dựa vào bàn nghĩ đến cảnh tượng Hứa Sênh Sênh bụng to đến ngày dự sinh, một thân thể nhỏ bé mà mang theo một cái bụng lớn như vậy đi lại còn phải có người đỡ, cúi đầu mũi chân của mình cũng không nhìn thấy, anh càng không dám để cho cô một mình đi cầu thang.
Càng nghĩ càng thấy sợ, thân mình Chu Nhiên không nhịn được mà run lên, cánh tay nổi một tầng da gà, “Thật đáng sợ, con gái thật đáng sợ, đặc biệt là đang mang thai.”
“Ban ngày nhìn cô ấy, buổi tối cũng không dám ngủ, đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, sợ đè lên cô ấy. Càng sợ tư thế ngủ của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến thai vị.”
“Loát” một tiếng, lại một tin nhắn thoại nữa được gửi đến cho Hứa Sênh Sênh.
“Cậu cũng gấp quá.” Lâm Tư Hàm vội vã nhìn tin nhắn mà Hứa Sênh Sênh gửi lại, “Những cái đó đều không phải vấn đề lớn, thả lỏng đi.”
“Thả lỏng không được đại ca.” Chu Nhiên cười khó coi hơn cả khóc, “Cô ấy ăn ngon ngủ yên, một chút phản ứng của thai phụ cũng không có, tôi còn tưởng có phải có vấn đề gì không. Hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tùy mỗi người khác nhau. Tôi còn có thể làm gì bây giờ, còn có vài tháng, cách ngày tôi phát điên cũng không xa.”
“…” Lâm Tư Hàm một lần nữa nâng cốc cacao nóng, uống một ngụm, ấm thân. “Tổ tông ba tuổi nhà cậu nói mình đã tìm được mật mã trò chơi, đang ở bản đồ dã ngoại, trước mắt đã gϊếŧ chết 26 người của doanh trại đối địch.”
“Cái gì?” Chu Nhiên không thể tin được Hứa Sênh Sênh thế mà lại tìm được mật mã trò chơi, đi vài bước đến chỗ Lâm Tư Hàm, cúi đầu nhìn thấy ảnh chụp trò chơi mà Hứa Sênh Sênh gửi cho Lâm Tư Hàm.
Ảnh chụp vô cùng rõ ràng, phóng to hình ảnh, trên bức ảnh có mấy chữ màu đỏ viết số người đã bị gϊếŧ.
Mẹ nó, cái phần mềm vừa mở trò chơi là cưỡng chế tắt máy tính có hoạt động không vậy. Trở về anh nhất định phải đè cái đầu cẩu của Thẩm Diệc Bạch ra để bồi thường thiệt hại về tinh thần cho anh, lấy phần mềm ra đền là được.
Trong mấy giây, tâm trạng Chu Nhiên trăm chuyển nghìn hồi, đã suy nghĩ làm sao lừa lấy của của Thẩm Diệc Bạch, lại suy nghĩ làm sao để phạt Hứa Sênh Sênh.
“Tôi có việc, đi trước.” Chu Nhiên vội phun ra một ngụm khí, buông điện thoại mà vội vã đẩy cửa ra ngoài.
Thỏ Kỉ Hàm: Chúc bình an.
Thiếu Nữ Xinh Đẹp: Sau này đừng qua nữa, cậu như vậy mà là mẹ nuôi của đứa nhỏ ư? Hả?
Lâm Tư Hàm cong khóe môi, đánh một chữ khẳng định.
Thỏ Kỉ Hàm: Phải.
Thiếu Nữ Xinh Đẹp: ??? Cậu quỳ tốt đi.
Hứa Sênh Sênh vừa gõ xong chữ cuối cùng chuẩn bị ấn nút gửi đi, điện thoại của Chu Nhiên gọi tới.
“Chồng!” Hứa Sênh Sênh tự biết đuối lý, nhận điện thoại phá lệ nịnh nọt gọi Chu Nhiên là Chồng.
Chu Nhiên nghiến răng hỏi: “Chơi game vui không?”
“A?” Hứa Sênh Sênh muốn giả ngu lừa dối qua cửa, nhưng nghĩ đến hình ảnh chụp trò chơi lập tức sửa lời: “Cũng được, miễn cưỡng, tàm tạm.”
“Tàm tạm? 32 phút 26 đầu người, không tàm tạm chút nào.”
“A?” Hứa Sênh Sênh a lên một tiếng, nhìn thống kê trong hệ thống tự động của kênh tổ đội, gϊếŧ chết 45 người của đội địch. “Cái kia… Rốt cuộc trừ gϊếŧ người em cũng không có sở thích gì khác.”
Còn có lý sao? Cái gì mà trừ gϊếŧ người em cũng không có sở thích gì khác? Trong game đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ sẽ không ảnh hưởng đến tâm lý trưởng thành của con anh sao? Sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em sao? Ngủ không được buổi tối lại ôm anh cọ cọ nháo loạn, lăn lộn muốn anh kể chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ”.
Chu Nhiên cất cao giọng, kêu: “Hứa Sênh Sênh!”
Nhân viên công tác trên phim trường không khỏi đồng loạt ngừng tay, nhìn Chu Nhiên vội vã chạy ra từ phòng nghỉ của Lâm Tư Hàm, đáy lòng vẫn còn suy đoán.
“Vợ chồng cãi nhau rồi?”
“Các người có chú ý không?” Một nhân viên công tác bĩu môi, ám chỉ phương hướng của Lâm Tư Hàm, “Từ bên chỗ của vị kia ra nên mới như vậy.”
“Không thể nào, một người đã có vợ, một người đã có bạn trai.”
“Ai biết được? Trong giới loại chuyện này cũng không thiếu.”
“Hừm, đừng nói bậy. Miệng người phức tạp.”
Nhân viên công tác cất dụng cụ, nâng từng thùng giấy rời đi.
Một bên sau cánh cửa sắt, một người phụ nữ nhìn ảnh chụp trong album lộ ra một nụ cười lạnh.
Tiểu tiên nữ quốc dân sao… Nhanh chóng sẽ không phải nữa. Cô ta khó chịu Lâm Tư Hàm không phải một ngày hai ngày. Cô ta ra mắt sớm hơn Lâm Tư Hàm một năm, ở trong giới lăn lê bò lết mới miễn cưỡng đứng vững được một gót chân, dựa vào cái gì mà Lâm Tư Hàm là một người mới trong khoảng thời gian ngắn phát triển mạnh như vậy, tất cả những kịch bản tốt đại ngôn tốt đều là của cô mà cô ta lại phải lưu lạc đến làm nền.
Không công bằng.
Ngón tay nắm điện thoại xiết đến trắng bệch, Đỗ Yên thu điện thoại vào trong túi màu hồng, vỗ vỗ vạt áo không có chút bụi nào, như không có chuyện gì mà quét mắt bốn phía, đẩy cửa rồi đi ra.
Gió lạnh trong phim trường tùy ý thổi mạnh, Lâm Tư Hàm ôm túi sưởi ấm mà ngồi gửi tin nhắn cho Thẩm Diệc Bạch. Bên kia điện thoại, Thẩm Diệc Bạch như đang bận, nói chuyện tạm dừng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
“Ăn cơm rồi?” Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Tư Hàm vuốt vuốt sợi tóc bị máy khí nóng của máy sưởi ấm thổi qua.
Thẩm Diệc Bạch buông bút, đùa với cô, “Không ăn làm sao đây?”
“Ồ.” Ngón áp út quấn lên lọn tóc không có một sợi nào bị tách ra, “Vậy thì trừ tiền lương của trợ lý, ba lần thì trực tiếp sa thải.”
Trợ lý đang đứng bên cạnh giúp Thẩm Diệc Bạch sửa sang lại văn kiện nghe phu nhân của bọn họ muốn sa thải mình, tay cầm văn kiện run lên, tập văn kiện màu đen rơi bịch một cái lên trên bàn làm việc bằng gỗ đặc, tờ giấy từ trong văn kiện rơi ra. Cậu kỳ thật rất muốn nói: Cậu ta rất oan uổng a! Cậu ta có nhắc nhở Thẩm tổng cuồng công việc của bọn họ đi ăn cơm! Hơn nữa Thẩm tổng cũng đã ăn từ sớm rồi!
Trong lòng trợ lý trộm nghĩ lại liếc mắt nhìn Thẩm Diệc Bạch, nhân lúc Thẩm Diệc Bạch không nhìn qua đây lấy tốc độ sét đánh mà nhặt văn kiện lại.
“Vậy thì em rất lợi hại rồi.” Thẩm Diệc Bạch không có chút nào là không kiên nhẫn, tiếp tục đùa với tiểu cô nương nhà mình, “Trợ lý là người của anh. Xin hỏi Lâm tiểu thư đứng ở lập trường gì mà muốn sa thải?”
“Chẳng lẽ Thẩm tổng muốn nuốt lời?” Lâm Tư Hàm đạo khách thành chủ, “Nếu Thẩm tổng là quý nhân hay quên, em đây hảo tâm nhắc nhở Thẩm tổng một tiếng. Thẩm tổng trước kia khi theo đuổi em đã nói “Anh là của em.’”
“Còn nhớ rõ không?”
Anh là của em, cùng lý ấy đến B.S cũng là của em.
Thẩm Diệc Bạch nhếch khóe môi, dùng giọng thấp mà nói từng chữ một: “Đúng vậy, em là của anh.”
Lâm Tư Hàm cắn môi dưới, cố gắng sửa lại nói: “Không phải, là anh là của em.”
“Đúng, em là của anh.”
Lâm Tư Hàm buồn bực, ngón giữa cong lại mà đặt trên bàn thủy tinh, nhẹ nhàng gõ tần suất càng lúc càng nhanh, “Thẩm Diệc Bạch, anh đừng đánh tráo khái niệm.”
Thẩm Diệc Bạch cười mà không nói, đầu lưỡi liếʍ qua khóe môi.
“Thẩm tổng nói lời có giữ lời không?” Lâm Tư Hàm hỏi.
Thẩm Diệc Bạch thay đổi tay cầm điện thoại, thân mình hơi ngửa về sau, nằm ở ghế làm việc, thần sắc lười nhác thả lỏng, “Anh nói chuyện có giữ lời hay không, Lâm tiểu thư không phải tự thân trải nghiệm rồi sao.”
“…” Lâm Tư Hàm cúi đầu, tóc dài che đi khuôn mặt đỏ như máu của cô.
Thẩm Diệc Bạch nói chuyện tuyệt đối giữ lời, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nóibao nhiêu lần là bấy nhiêu lần, thiếu một lần cũng không được.
Quả thật là tự thân trải nghiệm.
“Nếu Thẩm tổng nói chuyện giữ lời, lúc ở Thủ đô, trước mặt Phật tổ, Thẩm tổng đã hứa hẹn sau này sống chết có nhau.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm nhỏ như tiếng ong, như thể hòa làm một.
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch thất thần mà nhìn bút máy, bút máy trong giữa những ngón tay dài của anh xoay xoay, “Xem biểu hiện của em.”
“Biểu hiện cái gì?”
Thẩm Diệc Bạch ngừng động tác xoay bút, hơi rũ mắt, “Kêu những gì tối qua em kêu.”
Trợ lý ở một bên bị tống đầy một bát cẩu lương, biểu tình từ khϊếp sợ sang chết lặng. Cậu ta cũng lần đầu tiên thấy ăn một bữa cơm mà kịch tính như vậy.
Thế giới kẻ có tiền, à không, hứng thú của kẻ có tiền cậu ta không hiểu. Cậu ta chỉ muốn bây giờ có thể bay ngay đến chỗ phu nhân của bọn họ, nói Thẩm tổng lại đang vu oan cho cậu ta.
Ngắt điện thoại, Lâm Tư Hàm cúi đầu, bụm mặt vào ly sưởi ấm cách đó vài bước. Xoa xoa mặt, lại nhéo nhéo, khuôn mặt hơi khô rát thiếu nước, Lâm Tư Hàm chuẩn bị đi thoa kem dưỡng ẩm.
Buổi chiều Lâm Tư Hàm không có nhiều cảnh diễn, chỉ có một cảnh, đáng tiếc là thời gian diễn tương đối muộn. Đường Như ra vào xử lý công việc, Tiểu Giang rảnh rỗi ở trong phòng nghỉ cùng cô tập lời thoại.
“Chị Tư Hàm, lời thoại không phải chị đã thuộc rồi sao?” Tiểu Giang cầm kịch bản mà Lâm Tư Hàm đã học thuộc lật qua đọc, hỏi.
“Đỡ tốn thời gian.” Lâm Tư Hàm đối với những người quen thuộc lời nói đều rất nhu hòa, hoàn toàn không có vẻ thanh lãnh khi ở trước màn ảnh.
“Oa.” Tiểu Giang kéo ghế dựa, “Khớp thoại ở chỗ nào?”
“Ồ…” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu lại gần, lật kịch bản ra sau vào tờ, ngừng ở trang chữ chi chít kia. Ngón tay chậm rãi chỉ xuống, dừng ở một câu, nói: “Là cái này đi.”
“Được.” Tiểu Giang cười đáp ứng, nghĩ chị gái nhỏ nhà cô vừa xinh đẹp là vừa cố gắng, về sau khẳng định sẽ ngày càng tốt.
Trong đoàn phim, cũng là tiểu hoa đán, khác các tiểu hoa khác thời gian nghỉ là lướt weibo xem bát quái làm móng tay gϊếŧ thời gian, chị gái nhỏ nhà cô lại tập thoại để gϊếŧ thời gian. So sánh một cái, ai cao ai thấp lập tức có thể thấy rõ.
“Ừm.” Lâm Tư Hàm bị nụ cười của Tiểu Giang làm lây nhiễm, giữa lông mày cũng giãn ra, chỉnh máy sưởi ấm sang cho Tiểu Giang, nói: “Bắt đầu đi.”
Liên tiếp đối thoại vài lời kịch, Tiểu Giang hứng thú bừng bừng, hoàn toàn bỏ đi câu nệ. Ai nói tiểu tiên nữ nhà cô không dễ ở chung? Rõ ràng ở chung không khó chút nào.
“Cốc cốc…” Đường Như mở cửa, gõ gõ ván cửa, nhắc nhở: “Tư Hàm, chuẩn bị một chút, đến em rồi.”
“Được.” Lâm Tư Hàm ngồi vào bàn trang điểm, tùy ý để nhân viên trang điểm làm cho mình.
Vừa trang điểm xong thì cũng đến cảnh của cô. Lâm Tư Hàm diễn cảm tốt dưới yêu cầu cao của Tống Dần cũng bị cắt đến vài lần. Một cảnh diễn cũng phải quay đến rất lâu mới có thể làm cho Tống Dần và cô vừa lòng.
“Mọi người vất vả rồi, kết thúc công việc thôi.” Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, đứng lên hoạt động gân cốt, tiếp nhận đồ đạc mà nhân viên tổ công tác đưa tới.
Lâm Tư Hàm từ trong cảnh diễn lấy lại tinh thần, nhìn hoàn cảnh chung quanh, chậm rãi nhíu mày. Ban đêm phim trường dùng đèn pha cỡ lớn chiếu sáng, chiếu sáng biểu tình của mọi người xung quanh, vừa nhìn qua là biết ngay.
Những người này vẻ mặt có khinh thường, có kinh ngạc, có đồng cảm, nhưng càng nhiều hơn cô thấy được trong vẻ mặt của những người này là vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Lòng trầm xuống, Lâm Tư Hàm thu lại ý cười như có như không trên môi, khôi phục thanh lãnh, lập tức đi về phòng nghỉ chuẩn bị tháo trang sức.
“Nhìn không ra, Lâm Tư Hàm là loại người này.”
“Đúng vậy, ngày thường chính là bộ dáng ngạo mạn, không nghĩ tới người đàn ông của bạn thân cũng cướp được.”
“Chân dẫm hai thuyền, cô ta đúng là biết giả bộ.”
“Các người đừng nói vậy, xùy xùy, Đường Như đến.”
Một đám vây quanh xem diễn sôi nổi ngậm miệng.
Khi Đường Như đi qua mấy người đó, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt mang theo trào phúng. Năng lực học thuộc lời thoại cũng không có, kể lại hot search weibo sao lại cao đến như vậy.
“Khi công ty huấn luyện các cô không dạy các cô ở đoàn phim không cần khua môi múa mép linh tinh sao?” Đường Như đi đến một loạt người ở phía trước, ngừng lại ở người cầm đầu kia, xổ một tràng giáo huấn, “Là cô không hiểu chuyện hay là Thời Đại không huấn luyện cô?”
“Tôi, tôi…” Cô gái trẻ tuổi ngập ngừng hồi lâu không nói lên một câu hoàn chỉnh. Đường Như giáo huấn rất hợp tình hợp lý, cô ta và Lâm Tư Hàm đều là người của công ty Thời Đại, Đường Như tuy rằng là đại diện của Lâm Tư Hàm, nhưng lại là người đại diện kim bài ở Thời Đại, huấn luyện người mới cũng là do chị phụ trách.
Khi huấn luyện, lời nói của Đường Như rõ ràng bên tai: Ở trong bất kỳ tình huống nào, làm nghệ sĩ của Thời Đại đều không được phép ác ý chửi bới người khác, đặc biệt kiêng kị tranh đấu nội bộ.
“Thực xin lỗi.” Cô gái trẻ tuổi không tình nguyện mà xin lỗi, đáy mắt tràn đầy không cam lòng.
“Cô ta tính là cái gì, có tư cách gì mà nói cô.” Diễn viên nữ quần chúng có quan hệ tốt với cô ta nói, “Chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện thôi mà.”
“Được rồi, không cần nói nữa.” Cô gái không kiên nhẫn mà ngắt lời.
Trong phòng nghỉ, Lâm Tư Hàm đổ nước tẩy trang lên miếng bông, đối mặt với gương bắt đầu tháo trang sức, trong lòng ngày càng không thoải mái.
Đường Như tiến vào liền thấy Lâm Tư Hàm nhíu chặt mi, trực tiếp hỏi: “Thấy tin tức chưa?”
“Chưa.” Lâm Tư Hàm ném bông tẩy trang xuống, chỉ nói một chữ rồi ngậm chặt miệng.
Mới vừa đổi mới trang chủ tin tức Baidu, đưa qua, Đường Như cũng không nói một lời nào. Đợi Lâm Tư Hàm xem xong tin tức, lại mở đến tin tức của Tân Lãng, sau đó lại mở đến tin tức của mấy trang báo truyền thông nổi tiếng trong nước.
Tin tức hoa hòe lòe loẹt khái quát lên nội dung đơn giản chỉ có mười mấy từ: Tiểu hoa đán nổi tiếng Lâm Tư Hàm, cướp chồng của bạn thân, Thẩm thị nhị công tử đội nón xanh.
Đường Như thở dài nói, “Hiện tại bên ngoài đã đầy phóng viên, đợi lát nữa khi ra ngoài đừng nói câu nào.”
Lâm Tư Hàm úp điện thoại xuống, trầm mặc không lên tiếng, khi quay lại thì nhìn thấy một người mang theo khí lạnh từ bên ngoài tiến vào, tây trang màu đen tôn lên thân hình thân trường ngọc của anh, giữa mặt biểu tình lạnh lẽo.
“Nghe nói, anh bị em cho đội nón xanh rồi.” Lâm Tư Hàm đối diện với người đang tới, nhu nhu hòa hòa nói.