Chương 47: Ôm Lâm Tư Hàm từ phía sau, đưa tay vuốt mặt cô chỉ thấy một mảng lạnh băng

“Sao loại tin tức này có thể truyền ra ngoài! Thẩm Diệc Bạch, anh có biết anh đang làm gì không?”

“Biết.”

“Biết?” Thẩm Lập Quốc nghe xong càng tức giận, dùng gậy chống đập đạp lên mấy tờ báo trên bàn uống trà. Tờ báo vốn mỏng nhanh chóng bị xé rách mấy chỗ.

Vết xé vô cùng thảm.

“Đang lúc họp quý của Thẩm gia mà lại có tin tức như vậy, anh có biết sẽ làm ra hậu quả tới mức nào không?”

“Hậu quả gì?” Thẩm Diệc Bạch hỏi ngược lại.

“Hình tượng Thẩm thị bị mất, thị trường chứng khoán hỗn loạn.”

Thẩm Diệc Bạch vẫn không đổi giọng: “Yêu đương bình thường thôi.”

“Anh!” Thẩm Lập Quốc nổi cơn tam bành.

Hình tượng Thẩm thị bị mất vốn là lời nói vô căn cứ, Thẩm Diệc Bạch cũng không phải là đã có vợ mà còn ở chung với Lâm Tư Hàm. Thị trường chứng khoán ảnh hưởng cũng không lớn. Người bên ngoài luôn cho rằng Thẩm thị sẽ liên hôn để tăng cường sức mạnh. Thẩm nhị công tử đột ngột làm như vậy, đơn giản là cho người ngoài biết Thẩm thị sẽ không liên hôn.

Ban đầu Thẩm Lập Quốc nghĩ, chuyện Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm, dù là thật hay đùa vui chút ít, chỉ cần anh không công khai, ông ta có cơ hội sắp xếp những người khác cho Thẩm Diệc Bạch.

Nhưng qua tối hôm qua, Thẩm Diệc Bạch đã chặt đứt mọi đường lui của ông ta. Ông ta không thể nào lật bài với Thẩm Diệc Bạch ngay trước mặt truyền thông, cũng không thể nào sắp xếp những người khác cho Thẩm Diệc Bạch. Thử hỏi, dưới tình huống như vậy còn nhà ai đồng ý đưa con gái tới để chịu khinh rẻ? Cho dù có, một khi mọi chuyện ra ánh sáng, ông ta sẽ là đối tượng chịu đả kích, cổ phiếu của Thẩm gia càng bị ảnh hưởng lớn hơn. Trừ phi…

“Ông nội.” Thẩm Diệc Bạch chớp mắt, nhìn thẳng vào Thẩm Lập Quốc, quanh người anh mang theo khí thế đàn áp người, tựa như dã thú bảo vệ con, chạm vào một cái thì sẽ bùng nổ.

“Cộc cộc.” tiếng gõ cửa nặng nề.

“Ông nội, cháu có thể vào không?” Giọng Thẩm Hi Phàm mang theo cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc nghỉ trưa, nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch bị Thẩm Lập Quốc gọi vào phòng làm việc, liên hệ với báo chí sáng nay, anh ta biết mình có náo nhiệt để xem nên cố ý đợi thêm chút cho náo nhiệt đặc sắc hơn rồi mới gõ cửa.

“Vào đi.” Thẩm Lập Quốc nói xong thở hổn hển đầy nặng nề.

Thẩm Diệc Bạch liếc mắt nhìn Thẩm Hi Phàm mang bộ dạng nịnh nọt, nhìn sang chỗ khác, khí thế quanh người cũng thu lại.

“Ông nội, ông đừng nóng giận.” Thẩm Hi Phàm đi vào, tới ngồi bên cạnh Thẩm Lập Quốc, giúp ông ta vuốt lưng.

Vứt hết báo trên bàn vào thùng rác, Thẩm Hi Phàm làm bộ như xót xa lắm: “Em trai con còn trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm.”

Nội dung nhật báo Nhân Dân hôm nay đề cập khá nhiều tới nhà bọn họ. Mục tài chính kinh tế thì bàn về báo cáo tháng của Thẩm thị, mục giải trí lại viết Thẩm nhị công tử ngủ với một con đào hát nhỏ nhoi.

Chẹp chẹp. Con đào hát nhỏ nhoi này, anh ta có thể nhớ rất lâu, cũng tại Thẩm Diệc Bạch có thể vì con đàn bà này mà chặt đứt một ngón tay của anh ta.

“Anh cũng đứng lên cho tôi.” Thẩm Lập Quốc không ngừng gõ gậy chống lên sàn nhà, “Nó trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, vậy anh thì sao?”

“Ông nội.” Thẩm Hi Phàm đứng lên, nhìn Thẩm Lập Quốc lấy lòng.

“Anh có thông minh hơn nó đâu?”

Thẩm Hi Phàm cợt nhả bảo đảm: “Con tuyệt đối không cưới mấy ả.”

Thẩm Lập Quốc hừ lạnh một tiếng, “Thẩm Diệc Bạch, anh có phải muốn làm tôi tức chết như cái cách ba anh đã làm không, một đứa đã như vậy, sinh con ra cũng vậy.”

Sống lưng Thẩm Diệc Bạch thẳng tắp, tay đút trong túi quần tây nắm chặt, “Không liên quan tới ba tôi.”

Ba Thẩm Diệc Bạch, Thẩm Hạo là con trai nhỏ của Thẩm Lập Quốc, mẹ Thẩm Diệc Bạch cũng là một diễn viên. Năm đó phẫu thuật thẩm mỹ còn chưa phát triển, mẹ Thẩm Diệc Bạch đã xinh đẹp xuất thần, chẳng những đẹp, kỹ thuật diễn xuất cũng xuất sắc, mỗi cái nhăn mày từng nụ cười đều như thật. Hai người họ vốn cùng xuất hiện, rồi quen biết trong một bữa tiệc, Thẩm Hạo vừa nhìn đã yêu mẹ Thẩm Diệc Bạch, khổ sở theo đuổi suốt một tháng thì ôm được mỹ nhân về nhà. Sau khi công khai thì người trong ngoài vòng showbiz đều sôi trào, ngọc nữ tuyệt sắc một đời, tình nhân trong mộng của bao người cứ vậy mà có chủ.

Đối với chuyện này, Thẩm Lập Quốc vốn định nhắm một mắt mở một mắt, ông không cho là con trai mình sẽ đi cưới một con kép hát không chút giá trị nào. Cuối cùng, thực tế lại cho ông một cái tát, Thẩm Hạo không để ý tới phản đối của ông, ngang nhiên dứt khoát quyết tâm cưới con kép hát đó.

Sau khi cưới, mẹ Thẩm Diệc Bạch vì quan tâm tới hình tượng của Thẩm gia mà tuyên bố lui khỏi showbiz, không tiếp tục diễn xuất, Thẩm Hạo vì muốn thay đổi cái nhìn của Thẩm Lập Quốc mà liều mạng làm việc.

Dưới tình huống như vậy nhưng Thẩm Lập Quốc còn không ngừng gây áp lực cho Thẩm Hạo, cuối cùng khiến tinh thần và cơ thể của Thẩm Hạo đều phát sinh những vấn đề cực lớn. Gánh nặng công việc một thời gian dài, khiến cho thân thể Thẩm Hạo về với trạng thái yếu kém nhất, tâm trạng buồn bực không vui cũng gây bất lợi cho điều trị. Sau khi thân thể Thẩm Hạo suy kiệt, Thẩm Lập quốc nhắm mũi dùi vào mẹ Thẩm Diệc Bạch, mắng bà khắc chồng.

Khi đó, hạng mục phát triển thị trường nước ngoài của Thẩm thị phát hiện ra sai sót, mà người đảm nhận hạng mục này lại chính là Thẩm Hạo, Thẩm Hạo vì muốn nhanh chóng giải quyết mà bỏ ngoài tai sự khuyên can của mẹ Thẩm Diệc Bạch, chạy về làm, cũng vì vậy mà bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất. Sau khi giải quyết xong, Thẩm Hạo bệnh không gượng nổi, không lâu sau thì qua đời. Cùng một ngày, mẹ Thẩm Diệc Bạch đang trên đường tới bệnh viện thì xảy ra tai nạn nghiêm trọng, mất mạng tại chỗ.

Lúc đó, Thẩm Diệc Bạch năm tuổi. Cùng một ngày mất đi hai người quan trọng nhất.

Từ thiên đường tới địa ngục, chỉ như trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Địa ngục thì trống rỗng, ma quỷ lại nhởn nhơ nơi nhân gian. Giống như Thẩm Lập Quốc ông vậy, tại sao ông có thể sống? Tại sao ông còn sống?

“Nếu không có chuyện gì, tôi ra ngoài đây.” Buông lỏng đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, Thẩm Diệc Bạch cố gắng nén cảm giác khó chịu trong tim xuống, thu lại biểu cảm mơ hồ nơi đáy mắt, lạnh nhạt nói.

Không đợi Thẩm Lập Quốc đồng ý, Thẩm Diệc Bạch bước thẳng ra cửa.

Diễn viên quan trọng nhất của vở hí kịch đã không còn ở đây thì vở kịch cũng không còn gì đáng xem nữa rồi. “Ông nội, ông nghỉ ngơi cho khỏe, con không quấy rầy ông nữa, con ra ngoài khuyên nhủ em trai.” Thẩm Hi Phàm cũng theo chân Thẩm Diệc Bạch ra ngoài.

Thẩm Diệc Bạch đang đợi thang máy. Lúc Thẩm Hi Phàm đuổi kịp, đúng lúc thang máy cũng đinh một tiếng mở ra.

Bước vào, sau khi nhấn nút đóng cửa, Thẩm Hi Phàm nói với Thẩm Diệc Bạch: “Thẩm Diệc Bạch, mày được lắm. Lâm Tư Hàm cho mày uống ngải lú à?”

“Thẩm Hi Phàm.” Thầm Diệc Bạch gọi rõ từng chữ trong tên Thẩm Hi Phàm, “Trước khi quản chuyện của tôi có phải anh nên quản tốt chính mình.”

“Nếu những chuyện anh gây ra được đưa ra ánh sáng đúng vào kì họp quý của Thẩm thị, ông nội sẽ làm gì anh đây?”

Giọng Thẩm Diệc Bạch nhẹ bỗng nổ tung bên tai Thẩm Hi Phàm. Khuôn mặt dối trá vui vẻ của Thẩm Hi Phàm vỡ ra, không lạnh mà run. Anh ta ngoài mặt chính là thái tử của Thẩm thị, nếu cổ phiếu của Thẩm thị mà hỗn loạn vì anh ta, Thẩm Lập Quốc không lột da anh ra mới lạ. Anh ta không giống Thẩm Diệc Bạch, Thẩm Diệc Bạch không có Thẩm thị, không có Thẩm gia thì vẫn còn B.S. Mà anh ta không có Thẩm thị, không còn Thẩm gia thì sẽ mất tất cả.

‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, Thẩm Diệc Bạch sửa lại âu phục bước ra ngoài.

Phòng khách lầu 1, sàn nhà màu trắng sứ đang được ánh nắng giữa trưa rọi vào, bên trong rất ấm áp, nhưng chỗ ấm áp đó cũng không ngăn cản được cơn run từ lòng bàn chân của Thẩm Hi Phàm truyênlên. Thẩm Diệc Bạch nói câu vừa rồi là muốn cảnh báo anh ta không nên về phe Thẩm Lập Quốc mà đυ.ng tới Lâm Tư Hàm.

Thẩm Hi Phàm làm anh em với Thẩm Diệc Bạch lâu như vậy không phải là công cốc, tính tình cũng hiểu nhau tương đối rõ. Thẩm Diệc Bạch, mất hết tính người. Chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần cản đường anh ta, kể cả có ông trời anh ta cũng dọn cho bằng sạch.

Từ nhà để xe dưới hầm, Thẩm Diệc Bạch gọi điện cho trợ lí.

“Thẩm tổng, buổi chiều có việc gì cần dặn dò?” Trợ lí nghe điện thoại tự nhẩm trong lòng để không bỏ sót công việc.

Thẩm Diệc Bạch nhét tai nghe Bluetooth vào tai, nói: “Buổi chiều không cần đi nữa.”

Trợ lí đang ăn cơm cũng bị dọa sợ tới ném đũa, tưởng mình nghe lầm, dè dặt xác nhận lại với Thẩm Diệc Bạch: “Buổi chiều?”

“Ừ.”

“Là hủy bỏ ư?”

“Cũng không đúng.” Thẩm Diệp Bạch đạp chân ga, “Nếu cậu muốn đi nghe người khác nói nhảm thì tôi cũng không ngại.”

Trợ lí cầm điện thoại khóc không ra nước mắt. Thẩm tổng nhà bọn họ không đi, vậy anh ta đi làm gì? Mang thân qua cho Thẩm Lập Quốc mắng sao….

Lâm Tư Hàm nằm trên giường lớn tới trưa mới chậm chạp đi tắm, sau khi tắm cố ý chọn một bộ quần áo lụa dài tay mặc vào, mục đích là để che đi những vết đỏ dày đặc trên người.

Quỳ xuống tấm thảm mềm mại, Lâm Tư Hàm do dự rất lâu mới dám gọi điện cho lão Lâm. Vừa cầu nguyện từ tận đáy lòng là lão Lâm không nhìn thấy mấy cái tin lằng nhắng kia, vừa bị tiếng tút trong điện thoại hành tới đau khổ.

Điện thoại thông, Triệu Nguyệt nhận máy. Giọng mẹ yêu mềm mại hiền lành truyền từ bên kia vọng tới, Lâm Tư Hàm mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mẹ.” Giọng nũng nịu.

“Con gái, con sao rồi?” Triệu Nguyệt nhìn lén Lâm Học Sâm ngồi trong phòng khách, thấp giọng, “Ba con thấy tin tức rồi.”

“…” Lâm Tư Hàm bật TV, chuyển điện thoại di động sang bên tay trái, “Mẹ, cái đó, thực ra là…”

“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Nguyệt đổi giọng nghiêm túc.

“Không phát sinh cái gì cả! Tối hôm qua anh ấy đưa con đi tham dự dạ tiệc từ thiện, ở bên ngoài hội quán thì gặp người quen của anh ấy, hai người bọn họ nói chuyện phiếm, con đi theo hai người họ ra ngoài hóng mát. Bên ngoài có một vườn cây nhỏ, con bị muỗi cắn trên cổ!”

“Ồ.” Triệu Nguyệt ồ một tiếng, “Vậy sao cuối dạ tiệc nó lại ôm con ra ngoài?”

“Chân đau, nên anh ấy ôm con.” Lâm Tư Hàm thở dài một cái, tùy tiện bấm chuyển kênh bằng điều khiển. “Mẹ, con với anh ấy nghiêm túc.”

“Ừ.” Triệu Nguyệt tới ngồi cạnh Lâm Học Sâm, nói, “Tư Hàm, con cũng không còn bé gì nữa, mọi chuyện của con con đều biết đều hiểu rồi, mẹ và ba con tôn trọng quyết định của con. Chúng ta muốn rất đơn giản, bảo vệ mình cho tốt.”

“Vâng.”

Triệu Nguyệt vừa nói lời này cho Lâm Tư Hàm nghe, lại là nói cho Lâm Học Sâm nghe.

“Con gái.” Lâm Học Sâm mở miệng, “Về thì đưa Tiểu Thẩm về, chúng ta cùng ăn cơm nữa.”

“Được, dạo gần đây anh ấy nhiều việc, chờ qua khoảng thời gian này.”

“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta cúp đây, lát nữa ba còn có lớp.”

Đặt điện thoại xuống, Lâm Tư Hàm co gối lại, cằm đặt lên hai đầu gối, hai cánh tay ôm lấy đầu gối xem phim trên TV.

Một bộ phim ngược luyến rất cũ. Cuối phim, nữ chính bị nam chính nằm vùng gϊếŧ nhầm, lúc sắp chết vẫn mỉm cười nói với nam chính: “Em yêu anh.”

Nụ cười gắng gượng kiên cường, theo gò má dần mất đi huyết sắc không ngừng chảy nước mắt, giống như vẻ đẹp khi đào hoa điêu tàn trong giây phút, đẹp tới kinh tâm động phách. Trăng trên biển sáng, ánh sáng dựa theo vết máu loang lổ trên boong thuyền, gió biển nâng mái tóc đen của cô gái lên, tiếng sóng rầm rì khóc thương.

Thế sự khó lòng chu toàn hai ngả, người yêu nhau âm dương cách biệt.

Thất thủ lỡ gϊếŧ lầm người mình yêu, cả đời đều đeo cảm giác tội lỗi theo kéo dài tàn hơi. Một câu em yêu anh lại như lăng trì, người cô độc là anh, người tội lỗi cũng là anh, đi không khỏi mà trốn không ra.

“Khóc à?” Thẩm Diệc Bạch ôm lấy Lâm Tư Hàm từ phía sau lưng, đưa tay vuốt má cô thì cảm nhận được cái lạnh như băng.

Kéo Lâm Tư Hàm đang ôm đầu gối về đối diện với mình, Thẩm Diệc Bạch cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi xinh xắn của cô.