Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 46: Em chuẩn bị cái gì để đổi với nhà tư bản

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa ngắn vô cùng lễ phép.

Lâm Tư Hàm nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhảy từ trên giường xuống, chân trần bước trên thảm, nửa đi nửa nhảy ra mở cửa.

“Thưa cô, cháo thịt nạc cô gọi.”

“À, cảm ơn.” Lâm Tư Hàm ngờ vực nhận lấy cái đĩa, cô không muốn ăn cháo mà nhỉ.

Đóng cửa lại, Lâm Tư Hàm vừa đi vừa nhảy tới nhà vệ sinh, “Anh muốn ăn cháo à?”

“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch cầm khăn lông nóng đã vắt khô bước ra, thấy Lâm Tư Hàm đi chân trần thì cau mày. “Em…”

“Em làm sao?” Lâm Tư Hàm nghiêng người, cong mi mắt.

Thẩm Diệc Bạch không lên tiến, trực tiếp ôm Lâm Tư Hàm ngồi lên giường lần nữa. “Ăn cháo đi.” Rồi anh bóp qua mắt cá chân nhỏ sưng đỏ của Lâm Tư Hàm, phủ khăn lông nóng lên.

Lâm Tư Hàm theo bản năng rụt một chân lại.

Thẩm Diệc Bạch liếc cô một cái, nụ cười trên miệng khiến khóe miệng thêm cong.

Đã khuya, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn Châu Âu kiểu phục cổ treo trên tường, ánh đèn nhỏ trên tường như bao phủ đầu giường trong một luồng sáng ấm áp hư ảo.

Lâm Tư Hàm ngồi nửa người dưới ánh đèn chớp sáng ấm áp, nửa còn lại chìm trong bóng tối, còn Thẩm Diệc Bạch thì ở trong bóng tối hoàn toàn. Sau dạ tiệc, âu phục thuần đen của anh không có chút nếp nhăn nào, cà vạt bị gỡ ra, cổ áo mở hai nút dưới, mượn ánh sáng ấm áp mờ ảo, có thể mơ hồ thấy được hình dáng của hầu kết ẩn trong bóng tối, cùng với xương quai xanh sâu mà rõ ràng.

Dưới ánh mắt dò xét của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm nhắm mắt, bưng bát ngoan ngoãn ăn một hớp cháo lớn.

Một hớp cháo trôi xuống.

“Nóng.” Lâm Tư Hàm ngồi trên chiếc giường sạch sẽ, cháo nóng trong miệng nuốt vào không được mà nhả ra cũng không xong. Nước mắt tụ bên vành mắt, vất vả lắm mới có thể nuốt xuống, hốc mắt đỏ ửng.

Hóa ra cháo thịt nạc lúc đầu có đổ một lớp dầu mè, một tầng dầu mong mỏng dàn đều trên lớp cháo đậm đặc khiến hơi nóng không toát ra, nhìn qua không nóng chút nào.

Thẩm Diệc Bạch: “…”

Buông mắt cá chân của cô xuống, anh đứng dậy đi tới trước bàn ăn rót nửa ly nước lạnh, Thẩm Diệc Bạch cầm ly thủy tinh nhìn Lâm Tư Hàm vẫn còn giận tê người, khóe miệng lại càng cong hơn.

“Nhất định phải giận dỗi vậy sao?” Lâm Tư Hàm ngẩng mặt lên.

Dưới ánh đèn ấm áp sáng rõ, cả người cô dịu dàng không chịu nổi. Mái tóc dài xõa đến thắt lưng, cái đuôi tóc nhỏ theo động tác của cô mà hơi đung đưa. Khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đuôi mắt có chút đỏ, vô cùng điềm đạm đáng yêu.

“Không phải.” Thẩm Diệc Bạch chối.

Đưa ly thủy tinh cho Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch lại ngồi xuống mép giường, qua lớp khăn bông nóng bóp mắt cá chân cho Lâm Tư Hàm bằng một lực vừa phải.

Bầu không khí trong phòng yên lặng.

Lâm Tư Hàm không uống ly nước kia, cô đặt nó lên tủ đầu giường sau đó im lặng nhìn Thẩm Diệc Bạch đang bóp chân cho mình tới xuất thần. Cô biết Thẩm Diệc Bạch không thoải mái, nhưng cô không biết làm sao Thủ đô được Thẩm Diệc Bạch

Hai người bọn họ đều chưa có kinh nghiệm, từ khi ở cùng nhau tới nay giống như trẻ con lảo đảo tìm tòi, nhưng cũng chưa hề giận dỗi thế này.

Tối nay, lúc bị phóng viên chặn ở cửa hội quán, cô bị anh ôm vào ngực, nghe rõ tiếng tim anh đập, cảm thấy tim mình đập còn nhanh hơn tim anh.

Cô sợ hãi, cô hối hận. Hối hận vì không nên ở nơi này, vào lúc này tham gia dạ tiệc cùng anh.

Anh ôm cô, bên người là đủ loại mic, máy ghi âm, trước mặt là các máy ghi hình. Đối với câu hỏi của phóng viên, anh im lặng. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của trợ lí, hai người mới có thể thoát thân.

Vừa lên xe, anh ngay lập tức cởi giày cao gót của cô ra, không để ý ánh mặt kinh sợ của tài xế mà đặt chân cô lên đùi mình, giúp cô xoa xoa loại bỏ đau nhức ở hai chân.

Ở bầu không khí như vậy, Lâm Tư Hàm đang chìm đắng trong hối hận, nỗi buồn sợ mất đi đột ngột hỏi anh: “Thẩm Diệc Bạch, giả sử sau này ông nội anh không đồng ý, muốn anh và em chia tay thì làm sao?”

Lúc ấy, Thẩm Diệc Bạch chỉ tăng lực bóp chân cho cô, không nói một câu.

Lời vừa ra khỏi miệng, lòng cô liền chùng xuống. Quả nhiên trên đường từ hội quán về khách sạn, anh không nói với cô một câu nào. Nhớ tới ngày trước, cô và Hứa Sênh Sênh tới Thủ đô, hôm ở trong miếu, sau khi anh nhận được điện thoại thì tức giận, cũng là biểu cảm như lúc này. Cả người toát ra cảm giác người sống chớ đυ.ng vào, môi mím chặt, không nói một lời.

Vật nặng ở chân dời ra, nhiệt độ cũng tản đi. Thẩm Diệc Bạch bỏ khăn lông, muốn quay đi lại bị Lâm Tư Hàm kéo vạt áo lại.

“Thẩm Diệc Bạch.” Ngưng lại, Lâm Tư Hàm dùng năng lực nói chuyện vừa nhanh vừa chuẩn của sinh viên khoa xã hội khi viết luận ở trường đại học, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ: “Em sai rồi, anh đừng im lặng vậy được không?”

“Anh không nói gì em cũng rất hoảng sợ. em biết em nói vậy rất quá đáng, nhưng anh cứ như vậy, em cũng không biết phải làm sao. Em…”

“Lâm Tư Hàm.” Thẩm Diệc Bạch cắt ngang lời cô, ngón tay vân vê cằm cô, nâng lên cao, ánh mắt mang theo vẻ dọa nạt, nói chậm rãi bên tai cô. “Anh nói lại một lần nữa, lần cuối cùng. Chuyện giữa hai ta là chuyện cá nhân, không có liên quan gì tới Thẩm Lập Quốc. Em là của anh.”

“Còn như chia tay. Trừ khi là em nói trước, nếu em dám nói trước thì hãy nghĩ luôn xem mình sẽ chết thế nào.”

Giọng Thẩm diệc Bạch vang bên tai, nhẹ mà bay bổng.

“Vậy anh đừng hờn dỗi em nữa được không?” Lâm Tư Hàm đưa đôi tay đang chống trên giường khoác lên cổ anh thật chặt.

“Không có.”

“…”

Tức giận mà, anh chàng này. Có thể thẳng thắn chút được không, lỗi của cô, là lỗi của cô.

“Vậy anh gọi bảo bối em nghe.” Lâm Tư Hàm quyết định mặt dày.

Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, như cười như không nhìn Lâm Tư Hàm, nói: “Em nghĩ thật hay.”

Nói xong, anh xoay người về phía nhà vệ sinh chuẩn bị đi tắm, vừa đi vừa nói: “Trước khi anh ra ngoài, em tốt nhất là nên ăn hết cháo đi. Uống không xong thì…”

“Em uống! Có mập như heo em cũng uống.” Lâm Tư Hàm bưng chén húp từng húp nhỏ ăn cháo vào bụng.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước róc rách, Lâm Tư Hàm buông bát liếʍ nước cháo trên môi, trong đầu hiện ra Thẩm Diệc Bạch quần áo xốc xếch nằm dưới thân cô mấy giờ trước.

Thiếu niên gầy tong gầy teo lúc trước giờ đã trưởng thành rồi.

Thẩm Diệc Bạch tắm xong tùy ý khoác một cái áo choàng tắm bước ra. Đi ra khỏi phòng tắm lại nhìn thấy Lâm Tư Hàm ngồi trên giường dùng tay làm quạt quạt không ngừng, gò má mềm mại trắng nõn có chút hồng.

“Nóng?”

“Tinh” một tiếng, nhiệt độ điều hòa được chỉnh xuống thấp hơn.

“Hơi nóng.” Lâm Tư Hàm né tránh cái nhìn của anh, bò xuống giường nói: “Em đi tắm với tẩy trang đây, anh ngủ trước đi.”

Cô chưa kịp tìm dép đã bị Thẩm Diệc Bạch mặc áo tắm sát vào, dễ dàng ôm lấy Lâm Tư Hàm.

“Chân em không bị trẹo, em có thể tự đi.”

“Anh giúp em.”

Lâm Tư Hàm: ???!!!

Liếc nhìn Lâm Tư Hàm mang biểu cảm khó tin trong l*иg ngực mình, Thẩm Diệc Bạch lặp lại một lần nữa: “Anh giúp em tắm.”

Trong phòng tắm, chỗ nào cũng được thiết kế để có thể nhìn thấy, đèn bật hết, hoàn toàn không có chỗ nào được che đậy.

Lâm Tư Hàm bị Thẩm Diệc Bạch ôm tới bên bồn rửa tay, hai cánh tay anh đặt bên chân cô. Đầu ngón tay anh lướt qua bồn cẩm thạch màu đen lạnh như băng, hỏi: “Em tự cởi hay anh cởi?”

“Để em tự…”

“Em nên mừng vì đây là Thủ đô.”

“Hả?”

Ôm Lâm Tư Hàm đã cởϊ qυầи áo xong xuống, Thẩm Diệc Bạch ấn chốt vòi nước ấm, bên trong phòng thủy tinh lạnh lẽo có hơi nước ấm rải xuống đỉnh đầu, mái tóc dài dọc theo sống lưng, tiếp tục quanh co đi xuống.

“Không phải anh tắm rồi sao?”

Bởi vì ôm cô, cái áo choàng tắm Thẩm diệc Bạch khoác trên người đã ướt, đuôi tóc ngắn màu đen dính nước, đôi môi mím chặt cũng có giọt nước đọng.

Năm phần mê hoặc, lại có năm phần gợi cảm.

“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch tắt vòi nước, cầm bông tắm giúp cô tắm. Đầu ngón tay quệt lên lưng cô, mang theo cảm giác run rẩy, hỏi: “Em chuẩn bị cái gì để trao đổi với nhà tư bản rồi?”

“Anh muốn cái gì?” Lâm Tư Hàm bị buộc phải ngửa cổ lên. Trên xương quai xanh đọng lại giọt nước trong suốt, cũng vì động đậy một cái, từng giọt nước trườn tới điểm cao nhất trước ngực.

“Em nói sao cơ, bảo bối.” Thẩm Diệc Bạch thấp giọng.

Tới tận lúc đèn tắt, bình minh lấp ló, gió xuân mới ngừng. Trừ bước cuối cùng, thì những bước còn lại Thẩm Diệc Bạch đã làm hết.

Lâm Tư Hàm được anh ôm đi ngủ, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy đệm bên cạnh trống trải. Cố gắng mở mắt ra, ánh sáng mờ nhạt chui vào mắt, cô lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Thẩm Diệc Bạch đang mặc quần áo cũng nhận ra động tác nhỏ của Lâm Tư Hàm, cúi người nói nhỏ bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Anh quay về họp, thời gian còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.”

Lâm Tư Hàm đã hơi tỉnh ngủ gật đầu một cái.

Cửa bị khép lại một cách nhẹ nhàng, trong phòng trở nên im lặng, ánh sáng rọi vào trong phòng ngày một sáng, máy điều hòa đúng giờ “ting” một tiếng theo thủ tục.

Lâm Tư Hàm ôm chăn ngồi dậy, đầu óc trống rỗng. Bả vai lộ ra ngoài không khí bả vai, lưng, trước ngực hiện những vết đỏ nông sâu nhàn nhạt.

Ngồi yên chán, Lâm Tư Hàm lại nằm xuống. Hôm sau không có lịch trình, có thể nằm lười thêm. Sờ điện thoại trên tủ đầu giường, Lâm Tư Hàm định kiểm tra lịch trong ngày mới nhất của Thẩm Diệc Bạch trên app Năm tháng của tiểu bạch thỏ Kỷ Hàm.

Buổi sáng họp, buổi chiều họp, tối vẫn họp, ngoài thời gian họp là thời gian bàn thảo thương nghị.

Thỏ Kỷ Hàm: Vẫn còn đang họp?

Vẫn giống mấy lần trước. Chủ vị ngồi cuối phòng họp vẫn là Thẩm Lập Quốc, phía sau ông ta một trái một phải là đích tôn đời sau của Thẩm gia.

Mấy cuộc họp được tổ chức liên tiếp, Thẩm Hi Phàm cũng không thể giả bộ nổi nữa, ghi chép hội nghị không chép nổi mấy chữ, mặt rầu rĩ. Ghi chép trước mặt Thẩm Diệc Bạch thì không có lấy một chữ.

Di động trên bàn có rung nhẹ, khiến Thẩm Lập Quốc quay đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch một cái. Ngay trước mặt ông ta, anh mở điện thoại, trả lời tin nhắn của Lâm Tư Hàm.

Syb: Ừ. Mới dậy à?

Thỏ kỷ hàm: Vừa mới tỉnh T.T em đi ăn cơm, anh họp đi nhé.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Thẩm Lập Quốc gọi Thẩm Diệc Bạch vào phòng làm việc trên lầu cao nhất. Căn phòng ấy có tầm nhìn rộng rãi, xa xa có thể nhìn thấy con sông lớn nhất chảy qua Thủ đô, gần có thể nghe thấy tiếng chuông chùa trong thành phố. Cách hai tiếng đồng hồ một đều sẽ có người lên lầu đánh chuông. Cái chuông này mới được xây dựng gần đây, ngụ ý phá tan đêm dài, thức tỉnh mọi người sau giấc ngủ.

“Đoang ---” tiếng chuông lớn vọng lại từ đằng xa, to lớn dõng dạc.

Thẩm Lập Quốc quăng một xấp báo lên bàn uống trà, mắng Thẩm Diệc Bạch đứng ngay trước mặt: “Chuyện gì đây?”

Báocủa hôm nay, trên trang bìa đặt một tấm ảnh chụp Thẩm Diệc Bạch ôm Lâm Tư Hàm vào lúc dạ tiệc kết thúc, bên cạnh in mấy chữ trang đề rất to. Biên tập viên cố ý khoanh một vòng tròn đỏ vào cổ Lâm Tư Hàm, định vị vết hồng nhàn nhạt trên cổ Lâm Tư Hàm.
« Chương TrướcChương Tiếp »