- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Kẹo Sữa Vị Muối
- Chương 31: Tranh thủ
Kẹo Sữa Vị Muối
Chương 31: Tranh thủ
“Ăn cơm.” Lâm Học Sâm không mặn không nhạt mà nói.
Lâm Học Sâm ngồi ở chủ vị, Thẩm Diệc Bạch an vị bên cạnh ông. Lâm Tư Hàm đứng lên, múc một chén canh cá trích lớn đặt ở vào tay Thẩm Diệc Bạch, “Nếm thử xem, món canh sở trường của ba em đó.”
Triệu Nguyệt cũng cười tủm tỉm mà nói: “Nào, ba con nấu canh có tâm lắm đó. Đậy nắp hầm, đun nhỏ lửa.”
“Cảm ơn chú dì.” Khóe miệng Thẩm Diệc Bạch khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt, cầm thìa sứ màu trắng nếm thử một ngụm.
Có lẽ là bởi vì Lâm Học Sâm, phòng ăn nhà Lâm Tư Hàm có phong cách trí thức vô cùng rõ. Tủ âm tường bằng gỗ đặc, nhà bình thường sẽ để một chút rượu trắng hoặc rượu vang linh tinh, mà nhà bọn họ lại là những cuốn sách dày, từng xấp báo. Sách giống như đã xuất bản từ thế kỷ trước, bìa trắng ban đầu trải qua thời gian lắng đọng, đã ngả sang màu vàng, thậm chí còn có dấu vết đã chỉnh sửa qua một lần.
Trên bàn cơm, nồi canh cá trích thỉnh thoảng phát ra tiếng ục ục, nổi lên một cái bong bóng nước. trong nhà bật điều hòa nhiệt độ thích hợp, vừa không quá lạnh lại có thể nhìn rõ ràng hơi nóng bốc lên từ những món ăn.
Thẩm Diệc Bạch cúi đầu, uống một ngụm canh nồng đậm. Hơi nóng của bát canh bốc lên tận mặt, hơi ướt, lòng cũng vì thế mà mềm mại hơn.
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của anh, vẫn là lần đầu tiên ăn cơm với tâm bình khí hòa như thế này mà không vì mục đích gì khác. Có lẽ lúc còn rất nhỏ, khi ba mẹ còn sống cũng từng có cảnh tượng như thế này, chỉ là anh không còn nhớ rõ. Người trong nhà ngồi ăn cơm chung, với anh chỉ là theo yêu cầu. Ông nôi ngồi ở chủ vị, không nói một lời nào mà ăn cơm, nhìn ông quản lý Thẩm gia bề ngoài rực rỡ, kỳ thật bên trong dơ bẩn cùng cực.
Tam đại đồng đường, bằng mặt không bằng lòng.
Thoáng nhìn Lâm Học Sâm nâng bát cơm che canh mà quan sát động tác nhỏ của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm ngầm hiểu, dưới bàn ăn lặng lẽ cào bàn tay Thẩm Diệc Bạch, hỏi: “Canh thế nào?”
“Tay nghề của chú thật tốt, canh rất thơm mà không hề tanh.” Độ cong trên khóe môi Thẩm Diệc Bạch ngày càng sâu, ngón tay thon dài cầm đũa trúc gắp dọc theo bụng cá trích, cẩn thận tách thịt cá dọc theo xương sống.
Anh hơi rũ mắt, vẻ mặt chuyên chú mà lại nghiêm túc, ngón tay linh hoạt nhặt từng chiếc từng chiếc xương cá.
Lâm Tư Hàm nhìn đến sửng sốt. Bĩnh tĩnh mà xem xét, khuôn mặt nghiêng của Thẩm Diệc Bạch không thể bắt bẻ, chỉ là ngày thường quá mức lạnh lùng nghiêm túc, quá mức không dễ thân cận. Mà lúc này, khóe môi hơi cong, hiện ra chút dịu dàng ấm áp.
“Nghĩ cái gì vậy?” Triệu Nguyệt lấy đũa nhẹ nhàng gõ vào bát Lâm Tư Hàm, nhắc nhở: “Mới vừa truyền nước, không ăn uống cũng không thể phát ngốc, uống nhiều canh một chút.”
“Thiếu niên như ngọc có thơ danh.” Cung phản xạ của Lâm Tư Hàm hơi dài, chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã đọc ra khỏi miệng.
“….” Buông chiếc đũa xuống, bưng chén canh, cả khuôn mặt nhỏ như vùi vào trong chén canh, Lâm Tư Hàm nói: “Con vừa rồi đột nhiên nhớ đến câu thơ này.”
“Ăn cơm thì ăn cơm đi, còn đọc thơ làm gì. Sao con lại giống ba con như vậy, trên bàn ăn cũng có thể nhắc đến vật lý.” Triệu Nguyệt nói, lại múc thêm cho Lâm Tư Hàm một chén canh.
“Hẳn là không còn xương đâu.” Thẩm Diệc Bạch gắp miếng thịt cá đã gỡ hết xương vào bát Lâm Tư Hàm, “Lại ăn thêm một chút đi.”
“Ừm.” Lâm Tư Hàm nắm đũa, đếm gạo trong chén cơm, lại ăn thêm vài miếng.
Triệu Nguyệt ở một bên thu vào đáy mắt, trong lòng càng thêm hiểu rõ. Ngẩng đầu, đối mặt với sắc mặt không vui đến mức thiếu chút nữa thổi râu trừng mắt của Lâm Học Sâm, lắc lắc đầu.
Tính tình của con gái nhà mình như thế nào, bà còn không hiểu sao. Từ ánh mắt nhìn lần đầu tiên ở bệnh viện, Lâm Tư Hàm đã nói rõ cho bà biết Thẩm Diệc Bạch là bạn trai của cô. Bà lải nhải bị cảm thì ăn nhiều hơn một chút, Lâm Tư Hàm dường như cũng chẳng động vào chén cơm, chỉ uống non nửa chén canh. Nói nhiều cũng không bằng Thẩm Diệc Bạch nói mấy chữ: “Lại ăn thêm một chút đi.”
Ăn cơm xong, Triệu Nguyệt vừa dọn dẹp vừa nói với Lâm Tư Hàm: “Con đem nồi canh vào phòng bếp giúp mẹ.”
“Vâng.”
Chờ bà xã và con gái cùng vào bếp, Lâm Học Sâm bưng chén trà đứng dậy, “Cậu tới thư phòng cùng tôi.”
Thư phòng ở lầu ba. Dép lê đạp lên sàn nhà màu nâu bằng gỗ, phát ra những tiếng lộc cộc. Thẩm Diệc Bạch đi theo Lâm Học Sâm vào thư phòng.
So với sự quý hiếm của phòng ăn, sách trong thư phòng nhiều như sa mạc Gobi. Ngoại trừ vách tường ở ban công, còn lại tất cả cách vách tường đều là những tủ sách lớn, từ dưới lên trên, mỗi tầng đều có một quyển sách có mã riêng, ngay cả sàn gác dựa vào ngăn tủ cũng chất đầy từng chồng sách nặng.
“Ngồi đi.” Khẩu khí của Lâm Học Sâm hơi hoàn hoãn, thả lỏng.
Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống ghế mây tre bên cạnh Lâm Học Sâm.
Nhấc ấm trà nhỏ hình tròn bằng thủy tinh, rót cho chính mình và Thẩm Diệc Bạch một ly trà lạnh, Lâm Học Sơn đã mở miệng trước: “Biết tôi muốn hỏi cái gì không?”
“Không biết ạ.”
Lâm Học Sâm suy tư, “Không biết, cậu không biết cũng được. Tôi hỏi cậu, cậu giống như con gái nhà tôi, đều là diễn viên sao?”
“Không phải.”
“Vậy là ca sĩ?” Tay Lâm Học Sâm chống cằm, ngón tay cái tay trái chồng lên ngón tay cái tay phải.
“Chú.” Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, “Cháu không phải là người trong giới.”
“A?” Lâm Học Sơn thay đổi tư thế, ngồi thẳng, bắt lấy kính lão trên mũi cười như không cười mà đánh giá Thẩm Diệc Bạch.
Người thanh niên trẻ trước mặt, quá mức trẻ tuổi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Lâm Học Sâm cảm thấy Thẩm Diệc Bạch một chút cũng không giống như vẻ bề ngoài mà ông nhìn thấy, tuổi còn trẻ mà lòng dạ thâm sâu, khí chất cũng không giống như người thường có thể có.
“Vậy cậu và Tư Hàm quen nhau như thế nào?” Ngữ khí Lâm Học Sâm nghiêm túc, thậm chí là mang theo chút nghiêm khắc.
Ông và mẹ của cô là Triệu Nguyệt, đều là những người bình thường, không chú ý đến những tin tức giải trí, cũng không muốn chú ý đến. Lúc trước, Lâm Tư Hàm muốn tiến vào giới giải trí, ông và Triệu Nguyệt đã từng phản đối. Nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, cũng không mong cô cái gì, cả đời bình an là được, cuối cùng phải nói những quy định đơn giản mới miễn cưỡng đồng ý.
Mà điều thứ nhất cũng là điều quan trọng nhất, đó là cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì căn cứ vào mục đích gì, đều phải giữ mình trong sạch.
Nhìn khí chất của Thẩm Diệc Bạch, không phú thì cũng là quý, ông chỉ sợ nhất là Lâm Tư Hàm bị người ta đùa giỡn tình cảm.
Nhìn thấy Lâm Học Sâm không vui, Thẩm Diệc Bạch nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, “Cháu và Tư Hàm là bạn học thời cấp ba. Quen biết từ hồi lớp 10, cô ấy là lớp Xã hội 1, cháu là lớp Tự nhiên 1. Hồi năm nhất nhà trường có mở thêm tiết thường thức văn học, lớp Xã hội 1 và Tự nhiên 1 cùng học tại phòng học lớn. Khi đó thì quen biết nhau ạ.”
“À.” Lâm Học Sâm như suy tư gì, “Vậy tại sao trước giờ chưa từng nghe con bé nhắc gì về cậu?”
“Lớp 11 cháu xuất ngoại.”
“Có phải cấp ba đã thích con gái nhà tôi rồi?”
Thẩm Diệc Bạch không phủ nhận, “Vâng.”
Lâm Học Sâm ngay cả trà cũng không uống, cầm ly trà lạnh tưới lên chậu hoa bên trên bàn trà, “May mà cậu lớp 11 xuất ngoại, không xuất ngoại con gái nhà tôi tám chín phần giống nha đầu nhà lão Hứa cách vách, yêu sớm rồi tảo hôn.”
Thẩm Diệc Bạch, “….”
Yêu sớm?
Thẩm Diệc Bạch yên lặng, anh nhớ rõ lúc đại học năm hai Chu Nhiên gọi điện thoại cho anh, nói mặc dù cách xa đại dương cũng muốn cùng với anh chúc mừng cậu ta trường kỳ theo đuổi được Hứa Sênh Sênh thoát kiếp FA, mà Thẩm Diệc Bạch anh vẫn còn là một tên cẩu độc thân. Cho nên cậu ta phải chúc mừng huynh đệ tốt của mình là Thẩm Diệc Bạch, anh đây vẫn là một tên cẩu độc thân.
“Vậy hiện tại về nước làm cái gì?”
“Tự gây dựng sự nghiệp.” Thẩm Diệc Bạch tránh nặng tìm nhẹ, “Lúc học đại học dựa vào đầu tư kiếm lời, sau đó sáng lập ra B.S.”
“B.S?” Lâm Học Sâm đọc, cảm thấy tên này rất quen tai, “Là khoa học kỹ thuật B.S?”
“Vâng.”
B.S thành lập ở thành phố S không phải một năm hai năm, gần hai năm trở lại phát triển mạnh mẽ. Sinh viên khoa máy tính trường đại học S tốt nghiệp, muốn vào làm cho B.S cũng mất rất nhiều sức lực. Không thể không bội phục người trẻ tuổi trước mặt, có đủ ưu tú, cũng có đủ dã tâm.
“Cậu rất ưu tú. Nhưng, tôi cảm thấy cậu không thích hợp với con gái nhà chúng tôi.” Lâm Học Sâm nói ra những lời trong lòng.
Thẩm Diệc Bạch sớm đoán được như vậy, “Chú có thể cho cháu biết một lý do được không?”
“Lý do rất đơn giản, cậu quá mức ưu tú. Mà Tư Hàm nhà chúng tôi lại quá mức bình thường. Đợi hai đứa ở chung rồi, hoặc là lại nói về lâu dài, sau khi kết hôn, có nghĩ sẽ giải quyết những giá trị nhân sinh quan khác nhau giữa hai người không? Thích không phải là chuyện của hai người, nếu như thật sự lựa chọn ở bên nhau, cần phải khắc phục rất nhiều vấn đề không thể tránh, gia đình của tôi, gia đình nhà cậu, cậu định xử lý như thế nào?”
Dừng lại một chút, Lâm Học Sâm lại lắc đầu, “Cậu có dã tâm, mà con gái nhà chúng ta lại không có. Sau này, thậm chí con bé sẽ không có cách nào hiểu nổi quyết định của cậu. Mà cậu, cũng không có thời gian bên cạnh con bé.”
“Chú.” Ngón tay của Thẩm Diệc Bạch lướt qua chén trà, đầu ngón trỏ đυ.ng tới trà lạnh, hơi ướt, “Hy vọng chú cho chúng con một cơ hội.”
“Nếu tôi không cho thì sao?”
“Vậy cháu sẽ tranh thủ.”
Lâm Học Sâm đứng dậy thở dài, “Tùy hai đứa vậy. Tôi chỉ nói một câu, tương lai cho dù có chuyện gì không thể xác định có kết quả, cũng không được tổn thương con bé.”
“Vâng. Cảm ơn chú.” Thẩm Diệc Bạch đứng dậy theo, gật đầu đáp ứng.
……
“Vào đi, Tư Hàm đang ở trong phòng ngủ.” Triệu Nguyệt mở cửa phòng của Lâm Tư Hàm giúp Thẩm Diệc Bạch, “Có muốn ta mang cho hai đứa một đĩa trái cây không?”
Thẩm Diệc Bạch gật đầu, “Không cần phiền toái như vậy đâu, lát nữa cháu phải về công ty rồi ạ.”
Phòng của Lâm Tư Hàm rất trang nhã, giấy dán tường màu nhạt vẽ thêm những lá cây dây đằng màu xanh lục, lá cây uốn lượn hướng về phía trước. Một thanh gỗ sơn màu trắng đậy bên ngoài điều hòa, trên thanh gỗ dán đầy những họa tiết bằng hoa. Trong góc có một tủ sách bằng gỗ trắng, có rất nhiều sách trong tủ.
Lâm Tư Hàm đeo tai nghe, làm tổ trong chăn nghịch điện thoại.
“Sao còn chưa ngủ?” Thẩm Diệc Bạch đi tới, duỗi tay thử độ ấm trên trán của Lâm Tư Hàm.
Vẫn còn hơi nóng.
Lâm Tư Hàm duỗi tay vòng qua ôm eo Thẩm Diệc Bạch, đầu dựa vào ngực anh, “Em chờ anh đến rồi ngủ.”
Ngón tay chọc chọc vào eo anh, “Em không đùa giỡn lưu manh. Anh và lão Lâm như thế nào?”
“Hửm?” Thẩm Diệc Bạch nắm lấy bàn tay không an phận của Lâm Tư Hàm, bế cô lên, “Miễn cưỡng.”
“Qua cửa?”
“Vẫn đang quan sát.” Đắp chăn cho Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch hôn nhẹ lên thái dương của cô, “Em ngủ một lát đi. Lát chiều anh về công ty.”
Lâm Tư Hàm rụt vào trong chăn, nắm lấy góc chăn kéo lên cho đến khi chăn che đến dưới mũi, mới đỏ mặt gật gật đầu.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Kẹo Sữa Vị Muối
- Chương 31: Tranh thủ