- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Kẹo Sữa Vị Muối
- Chương 19: Có thể đổi tư thế không
Kẹo Sữa Vị Muối
Chương 19: Có thể đổi tư thế không
Chương 19: Có thể đổi tư thế không
Lâm Tư Hàm nuốt miếng bánh đường đỏ cuối cùng xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt mày dịu dàng giãn ra, “Hy vọng cuối cùng sẽ không làm Thẩm tổng thất vọng.”
“Kỹ thuật diễn của Lâm Tư Hàm rất tốt, rất thích hợp diễn vai nữ chính. Khẳng định sẽ không làm Thẩm tổng thất vọng.” Sở Ôn Luân cho Lâm Tư Hàm sự khẳng định.
Thẩm Diệc Bạch không nói chuyện, gật đầu nhẹ một cái, nụ cười như có như không trên miệng không hề mất đi.
Sở Ôn Luân giơ tay gọi nhân viên phục vụ đổi ly rượu trước mặt Lâm Tư Hàm, “Làm phiền đổi thành sữa dừa, cảm ơn.”
“Thấy em ở trong đoàn phim thường xuyên uống sữa dừa, hẳn là thích, anh liền tự ý đổi cho em, con gái buổi tối uống ít rượu vẫn tốt hơn.” Sở Ôn Luân thấp giọng giải thích.
“Ừm, cảm ơn.” Lâm Tư Hàm nhận chai sữa dừa từ tay của nhân viên phục vụ.
“Anh mở giúp em.”
“Không cần.” Lâm Tư Hàm vừa nói vừa mở chai sữa.
Sở Ôn Luân lại tiếp tục ghé sát vào, hỏi: “Đợi lát nữa anh đưa em về nhé?”
Lâm Tư Hàm uống một ngụm sữa dừa, nhấp môi dưới, vừa định uyển chuyển từ chối, đĩa sạch sẽ trước mặt có thêm một miếng bánh đường đỏ.
Nhìn theo đôi đũa, nhìn người gắp đồ ăn cho mình, Lâm Tư Hàm ngây ngẩn cả người.
Một bàn người đều sửng sốt theo, này là chuyện gì.....
Thẩm Diệc Bạch thần sắc tự nhiên mà thu đôi đũa.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng đại đạo diễn Tống Dần, người duy nhất có thể nói chuyện với Thẩm Diệc Bạch trong bàn này, chỉ có ông. Tống Dần cười ha ha một tiếng, không hỏi.
Lăn lộn trong vòng này đã lâu, danh khí đều là mây bay, đều chỉ là thứ sớm nở tối tàn, bối cảnh thâm hậu mới là chân lý.
Ông nghe nói người đầu tư Thẩm tổng Thẩm Diệc Bạch là du học sinh tài cao trở về. Người thừa kế Thẩm gia bề ngoài là Thẩm Hi Phàm, những năm gần đây Thẩm Lập Quốc có ý buông bỏ quyền lực, thực tế người nắm quyền là Thẩm Diệc Bạch. Mấu chốt là trừ bỏ Thẩm gia, người ta còn tự mình gây dựng sự nghiệp ra hình ra dáng.
Còn vì sao anh ta lại gắp thức ăn cho Lâm Tư Hàm, tuy rằng ông muốn biết nhưng cũng tuyệt đối không làm con chim đầu đàn đâu.
Thấy không ai dám hỏi, mọi người chỉ có thể thu hồi lại tâm tư nho nhỏ của mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ăn uống là giả, mở rộng nhân mạch mới là chính.
Lâm Tư Hàm dưới ánh mắt nhàn nhạt của Thẩm Diệc Bạch, kẹp bánh đường đỏ lên cắn miếng nhỏ chậm rãi ăn. Sở Ôn Luân giơ đôi đũa lên không đợi được câu trả lời của Lâm Tư Hàm cũng không hỏi nữa, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe tiếng, hỏi một vấn đề khác: “Em quen biết Thẩm tổng sao?”
Thẩm Diệc Bạch sẽ không vô duyên vô cớ mà gắp đồ ăn cho cô.
Lâm Tư Hàm nghe thấy thiếu chút nữa là cắn vào lưỡi, “A” một tiếng, nói một đáp án mơ hồ: “Tất cả mọi người không phải đều quen biết anh ấy sao?”
“Anh nói là trước kia.........”
Lời của Sở Ôn Luân còn chưa hết đã bị Lâm Tư Hàm ngắt lời, “Bánh đường đỏ này không tồi, anh có muốn ăn thử không?”
Tống Dần lôi kéo Thẩm Diệc Bạch đàm luận, thần sắc của Thẩm Diệc Bạch nhàn nhạt trước sau như một, cũng không có không kiên nhẫn, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng “ừm.”
Một bữa cơm, Lâm Tư Hàm rầu rĩ cúi đầu ăn, như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chỉ sợ Thẩm Diệc Bạch lại đột nhiên làm ra hành động gì đó cô không chịu nổi.
Rượu quá nửa tuần, Thẩm Diệc Bạch nhìn đồng hồ, nói: “Xin lỗi không tiếp được, lát nữa còn có chuyện.”
Tiễn Thẩm Diệc Bạch đi, không khí trong bữa tiệc rõ ràng không còn câu nệ như vậy nữa, sống động lên không ít, Lâm Tư Hàm theo đó cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Diệc Bạch trừ lúc đến tự phạt một ly, sau đó không uống một giọt rượu, gắp đồ ăn cho cô xong cũng không động đũa chút nào.
Hòn đá Lâm Tư Hàm ăn uống no say liền muốn đi, cô vốn không thích những bữa tiệc như thế này, có thể từ chối liền từ chối. Cô chờ, chờ một cánh chim đầu đàn đi trước, sau đó cô cũng học theo mà chuồn đi, kết quả chờ đến khi bữa tiệc kết thúc cũng không thấy có một cánh chim đầu đàn nào, ngay cả Tống Dần cũng hứng thú bừng bừng mà ăn tới cùng.
Cuối cùng đợi đến tàn cuộc, Lâm Tư Hàm lấy cớ đêm khuya không dễ gọi xe mà ra khỏi Cảnh Hiên.
Đêm đã khuya, ánh đèn mê hoặc như nét Suân Pháp trong tranh Trung Quốc, lấp đầy những khoảng không đen đặc, kiến trúc ở đây đang thay đổi, người cũng thay đổi, duy nhất không thay đổi đó chính là xe cộ vẫn nhiều như trước kia.
Nhiệt độ ban đêm thấp đi nhiều, gió đêm vẫn hanh khô như mọi ngày.
Lâm Tư Hàm đứng ở giao lộ, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn kêu Hứa Sênh Sênh qua đón mình, nhân tiện đón Tiểu Thập Tam trở về. Mới vừa ấn điện thoại còn chưa kịp mở khóa, liền nghe thấy một trận còi xe.
Lâm Tư Hàm bị hoảng sợ, nắm chặt điện thoại theo phản xạ tự nhiên lùi lại một bước.
Cửa xe Porsche bên cạnh hạ xuống, dáng ngồi của Thẩm Diệc Bạch tùy ý lười nhác, nói hai chữ: “Lên xe.”
Lâm Tư Hàm với anh giằng co một hồi, cuối cùng bại trận. Xe cộ đi lại trên đường rất nhiều, anh không quan tâm mà ngang ngược dừng ở chỗ này, làm không ít xe qua lại chú ý.
Cô còn chưa nghĩ ngày mai sẽ có tin tức mới, làm cho giới giải trí gần đây đang sóng yên biển lặng nổi lên một chút bọt nước. #Tân tiểu hoa đán Lâm Tư Hàm nửa đêm có hẹn với người đàn ông thần bí#.
Cân nhắc một lúc, Lâm Tư Hàm đi đến bên kia, mở cửa xe ngồi lên.
Thẩm Diệc Bạch cũng không hỏi cô đi đâu, lập tức nói một chuỗi địa chỉ cho trợ lý đang lái xe, địa chỉ đó chính là chung cư của Lâm Tư Hàm.
Cho dù trong lòng có hàng vạn thắc mắc, Lâm Tư Hàm vẫn lựa chọn cách im lặng mà đè hết xuống.
Cô không nói lời nào, Thẩm Diệc Bạch lại càng không nói, không khí trong xe rất im lặng. Ánh đèn đường không ngừng biến hóa ngoài cửa xe, ánh đèn vàng ấm ám muội, ánh đèn xanh đẻ chói mắt mê say.
Lâm Tư Hàm thẳng lưng, hai tay quy củ đặt trên đùi, thần kinh căng thẳng, không nói một lời nhìn kiến trúc không ngừng lướt qua bên ngoài cửa xe.
Rất nhanh đã đến chung cư, trợ lý dừng xe.
“Xuống xe.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Lâm Tư Hàm vừa định xuống xe, nào biết tốc độ phản ứng của trợ lý còn nhanh hơn, nhanh chóng đi xuống, từ cởi dây an toàn đến mở cửa xe, rồi đóng cửa xe, một loạt động tác nhanh nhẹn mà lưu loát. Lúc Lâm Tư Hàm chưa kịp phản ứng lại, cửa xe đã bị khóa.
Trên xe yên tĩnh chỉ có cô và anh, tim Lâm Tư Hàm càng lúc đập càng nhanh, như nổi trống.
Cô thật sự không biết nên đơn độc ở chung với Thẩm Diệc Bạch như thế nào, một đám người còn đỡ, cô có thể khống chế được tâm tình của mình, Thẩm Diệc Bạch cũng sẽ không làm thế nào.
Im lặng, vẫn là im lặng. Ngoài cửa xe, tiểu khu cũng là một mảnh tĩnh lặng.
Lòng bàn tay Lâm Tư Hàm thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, cô không rõ Thẩm Diệc Bạch rốt cuộc có ý gì. Hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không, còn gắp đồ ăn, lại còn bắt cô lên xe đưa cô về nhà, cuối cùng lại khóa cửa xe không cho cô xuống.
“Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm hé miệng, đọc rõ ràng ba chữ mà cô tâm niệm bao nhiêu lần nhưng chưa từng nói thành lời.
Ba chữ, khó khăn mờ mịt.
“Lại biết tôi rồi?” Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch đẩy cổ áo cài khuyu không chút cẩu thả ra, lộ ra một chút đường xương quai xanh.
Lâm Tư Hàm “A” một tiếng, yên lặng mà nhích lại gần cửa xe.
Thẩm Diệc Bạch hơi nhíu mày, khí thế áp bức khắp người lại giảm đi không ít, âm thanh lạnh nhạt bình tĩnh hỏi: “Lúc nãy không phải còn khách khí mà gọi Thẩm tổng sao?”
Lâm Tư Hàm nghe lời nói của Thẩm Diệc Bạch, xoay lắc tay đá Prehnite trên cổ tay, “Thẩm tổng có cái gì không đúng sao? Anh là nhà đầu tư.”
“Nếu như gọi thẳng tên, đó mới là kỳ quái. Chắc anh cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà lên trang nhất mặt báo giải trí chứ, trở thành nhân vật chính trong câu chuyện bát quái của người khác, đề tài trong trà dư tửu hậu.”
Giới giải trí không thiếu nhất đó chính là bát quái, am hiểu nhất là nói bóng nói gió. Từ lúc cô ra mắt đến giờ, nhìn thấy không ít những chuyện không nói rõ được, mà cô cũng không muốn vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà lên tin tức bát quái của giới giải trí.
Ngoài cửa sổ xe, trợ lý của Thẩm Diệc Bạch ngồi xổm ở rất xa, không hề dựa vào xe một chút nào.
Một phen giải thích hợp tình hợp lý, Thẩm Diệc Bạch nghe ra ý muốn phủi sạch quan hệ với mình của Lâm Tư Hàm.
Khí thế áp bức lại càng thấp rồi.
“Thẩm Diệc Bạch, tôi phát hiện anh nói nhiều hơn rồi.” Lâm Tư Hàm mải suy nghĩ, không cẩn thận nói thẳng ra, “...........”
“Lâm Tư Hàm, tôi phát hiện em nhanh khéo ăn khéo nói hơn nhiều rồi.”
“....... Quá khen.” Lâm Tư Hàm lại tiếp một câu, “Công việc yêu cầu.”
“Anh......” Hai chữ “làm gì” tự động biến mất, lưng của Lâm Tư Hàm gần như bị ép dán lên cửa xe rồi.
Trước mặt là bóng đen dày đặc. Thẩm Diệc Bạch đột nhiên dựa gần, chặn hơn phân nửa ánh đèn trong xe, bóng tối từ đỉnh đầu bao trùm toàn người cô.
“Có người.” Thẩm Diệc Bạch nói hai chữ ngắn gọn.
“Cái gì?”
“Cửa chung cư.”
Lâm Tư Hàm ổn định thân mình, thẳng eo, từ bả vai của Thẩm Diệc Bạch nhìn ra cửa xe đối diện, chỗ cách xe không xa quả nhiên có mấy người ngồi xổm đang lén lén lút lút dò đầu ra, tám phần lại là phóng viên giải trí.
Bởi vì gần đây công bố nam nữ chính “Chờ người đến”, sức chú ý của cô lại được nâng lên không ít, hơn nữa Sở Ôn Luân là kiểu đi đến đâu cũng tự mang ánh sáng, lại là CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ với cô, tự nhiên trở thành đối tượng được đám phóng viên đó chú ý đặc biệt. May mà đêm nay Sở Ôn Luân không đưa cô về, nếu như bị phóng viên chụp được ảnh hai người cùng nhau đi vào ban đêm, dưới trí tưởng tượng phong phú tài hoa văn hoa của đám phóng viên này, có cho cô trăm miệng cũng không thể giải thích được.
Lưng của Lâm Tư Hàm dán lên cửa xe hồi lâu, không khỏi tê cứng, muốn động đậy, lại bị Thẩm Diệc Bạch ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích, từ ngoài xe có thể nhìn được tình hình ở trong xe.”
Lâm Tư Hàm chống eo, động tác thực hiện được một nửa thì ngừng lại, “Có thể đổi tư thế không?”
Tư thế bây giờ có thể đảm bảo phóng viên không nhìn thấy mặt cô, nhưng càng dễ làm người khác sinh ra hiểu lầm. Lưng cô dán lên cửa xe, Thẩm Diệc Bạch cúi người dựa lại gần, cánh tay dài chống bên cạnh người cô, đầu dựa vào bên tai cô, từ bên ngoài nhìn vào càng giống như đang hôn môi.
“Em muốn tư thế gì?” Thẩm Diệc Bạch nhìn đôi môi mềm mại tô son màu hồng nhạt của Lâm Tư Hàm hỏi.
“Tư thế này eo tôi đau.” Lâm Tư Hàm oán giận, một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai Thẩm Diệc Bạch, dùng sức ấn xuống.
Cách càng gần, vành tai của Thẩm Diệc Bạch chỉ chút nữa là sẽ chạm vào đôi môi mềm mại của Lâm Tư Hàm.
Đổi thành Lâm Tư Hàm nói, “Đừng nhúc nhích, bọn họ qua đây.”
Âm thanh rất vội vàng.
Lâm Tư Hàm thậm chí đang suy nghĩ giải thích chuyện giữa cô với nhà đầu tư Thẩm Diệc Bạch như thế nào với người đại diện Đường Như của mình.
Khi cô nói chuyện, hơi thở ấm nóng, mang theo hương thơm thanh mát bên môi, phả vào vành tai của Thẩm Diệc Bạch, ngứa ngứa, khiến trái tim khó nhịn.
“Lâm Tư Hàm.” Thẩm Diệc Bạch khàn khàn gọi Lâm Tư Hàm.
“Đừng nói chuyện.” Môi của Lâm Tư Hàm trong lúc vô tình cọ qua vành tai mỏng của Thẩm Diệc Bạch, “Có thể gọi trợ lý của anh qua đây không?”
Trên vành tai của Thẩm Diệc Bạch lưu lại một dấu màu hồng nhạt bé nhỏ.
“Gọi cậu ta lại đây làm gì?” Trong giọng nói của Thẩm Diệc Bạch ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, “Cũng không thể giải quyết được sự gấp gáp của em.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Kẹo Sữa Vị Muối
- Chương 19: Có thể đổi tư thế không