Chương 17: Cảm sớm khỏi chút
“Nhìn thấy chưa? Tiểu Bạch bị cảm nặng, cậu còn muốn gọi cậu ta ra, bây giờ đã nhìn thấy người, áy náy không?”
Hứa Sênh Sênh bị Chu Nhiên giáo huấn sửng sốt, cô vốn xuất phát từ quan tâm hỏi một câu, tại sao bây giờ lại bị cắn dứt lương tâm thế này.
Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Chu Nhiên rất nghịch thiên.
“Chúng ta đến quán trà phía trước ngồi chút đi, đi lâu chân hơi mỏi.” Lâm Tư Hàm đề nghị, trong lòng có suy tính.
Hứa Sênh Sênh không quá nguyện ý, “Rõ ràng mới đi không bao lâu......” Lời còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới trong đội ngũ có một người đang bệnh nặng là Thẩm Diệc Bạch, vội vàng sửa lại nói: “Kỳ thật mình cũng có chút mỏi, mình còn muốn ăn bánh gạo trong quán trà, muốn nghe Bình Thư Tướng Thanh.”
Chu Nhiên đi theo Hứa Sênh Sênh về hướng quán trà, vừa đi vừa nói: “Cậu nghĩ đẹp quá. Tỉnh lại đi, tôi đảm bảo quán trà trong ngõ nhỏ này không có Bình Thư Tướng Thanh.”
“Vậy có cái gì?” Hứa Sênh Sênh tiếc hận hỏi.
“Trà bánh đơn giản thôi.”
Quán trà nhỏ hai tầng, xây ở khúc quanh của ngõ nhỏ, ngoài cửa có một cây hòe vừa qua kỳ nở hoa đang chuẩn bị kết quả, từng viên từng viên gạch xanh lát thành mặt đường lưa thưa cánh hoa hòe trắng rơi, cánh hoa bị người túm năm tụm ba đi qua đi lại dẫm nát thành bùn.
Hứa Sênh Sênh đứng sát đệm lót chân gần quán trà nhìn vào bên trong, trong lời nói có chút thất vọng, “Thật sự chỉ là quán trà bình thường.”
“Là lãnh đạo cậu hy vọng quá nhiều.”
Mọi người lên lầu, chọn vị trí sát cửa sổ ngồi lầu hai, Hứa Sênh Sênh ngồi gần cửa sổ không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sắc bén nhìn đến một cửa hàng quả khô, “Các cậu ngồi đây, mình ra ngoài một chút rồi quay lại.”
“Sênh Sênh, đợi đã, cậu muốn ăn......” Lâm Tư Hàm nhìn Hứa Sênh Sênh vội vàng xuống lầu, nuốt hai từ “cái gì” xuống.
“Hai phần bánh mứt táo đậu đỏ phải không? Đặc sản của cửa tiệm chúng tôi là bánh hoa hòe, muốn nếm thử hay không, rất ngon.” Ông chủ nhiệt tình đề cử, “Các cậu chỉ có bốn người, một đĩa nhỏ là đủ rồi.”
“Vậy được, cho thêm môt đĩa bánh hoa hòe.”
“Được, chờ một lát.”
Trà chưa nấu xong, Hứa Sênh Sênh xách theo một bịch quả hoa khô trở về. Cầu thang bằng gỗ, dẫm lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Cậu mua cái gì vậy?” Chu Nhiên cầm lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Hứa Sênh Sênh, mở túi tùy tiện lật lật.
“Hạt dưa, hạnh nhân!” Hứa Sênh Sênh cầm một quả hạnh nhân vỏ mỏng mà thịt quả tràn đầy nói: “Chỉ uống trà chiều không có gì thú vị, uống trà phải cắn hạt dưa, lột vỏ hạch đào, hạnh nhân.”
“Nhưng mà mình ngại lột hạch đào quá phiền toái nên không mua.”
Chu Nhiên ghét bỏ, “Cậu là môn tử của thần lý luận nào.”
Lãnh đạo cậu, Hứa thị lý luận.” Hứa Sênh Sênh ngồi xuống tập trung lột vỏ hạnh nhân còn không quên mời mọi người: “Cùng nhau ăn đi!”
Trà sôi.
Thẩm Diệc Bạch nâng ấm trà tử sa, vươn người đổ trà vào chén tử sa phía trước Lâm Tư Hàm. Chén trà tử sa màu nâu, trong chén nước không hề nổi bọt, nước trà trong suốt.
Lâm Tư Hàm nhấp một ngụm nhỏ nhuận giọng, nước trà mới vào cổ họng mang theo chút cảm giác hơi đắng và chát, không tự chủ liếʍ môi, hương vị so với lúc trước ngọt hơn không ít, “Cảm ơn.”
Lâm Tư Hàm cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt đẹp hơi cong, lông mày mềm mại mang theo chút cổ điển.
Thẩm Diệc Bạch dời tầm mắt, ánh mắt rời khỏi khóe miệng của Lâm Tư Hàm, theo thứ tự rót trà cho Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh. Hứa Sênh Sênh lột không ít hạnh nhân, ăn khô miệng, nâng chén trà uống ừng ực một hơi hết.
Chu Nhiên, “...........”
“Tôi nghi ngờ cậu là quỷ chết đói đầu thai, phí phạm trà tốt như vậy.”
Hứa Sênh Sênh sờ sờ mũi tự biết đuối lý, khó có khi không phản bác Chu Nhiên, ngược lại cười hỏi: “Đây là trà gì? Khá ngon.”
Ba Hứa và ba Lâm đều thích uống trà, Hứa Sênh Sênh và Lâm Tư Hàm từ nhỏ mưa dầm thấm lâu cũng có thể đơn giản phân biệt được trà tốt hay không, tuy nói tên trà không được, nhưng uống ngon không thì khi uống có thể nhận ra.
Lâm Tư Hàm lại nhấp thêm một ngụm nhỏ, đầu lưỡi đặt trên môi, mang theo ngữ khí không xác định hỏi: “Long Tĩnh?”
“Đại Phật Long Tĩnh hay là Tây Hồ Long Tĩnh, hay là Mai Hồ Long Tĩnh?” Hứa Sênh Sênh chớp chớp mắt, cố ý trêu đùa Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm buông chén trà, nhét một quả hạnh nhân đã bóc vỏ vào miệng Hứa Sênh Sênh, nói: “Ăn hạnh nhân của cậu đi.”
Đầu ngón trỏ của Thẩm Diệc Bạch sờ viền của chén trà, sau đó lại vuốt ve chén sứ tinh xảo, rũ mắt nói: “Tây Hồ Long Tĩnh.”
“Phải không?” Tuy rằng là câu hỏi, ngữ khí lại mang theo chút khẳng định mà Lâm Tư Hàm cũng không phát hiện ra được.
“Hẳn là vậy.” Chu Nhiên khẳng định, cầm di động máy móc đọc theo nội dung trên mạng, “Tây Hồ Long Tĩnh, hương vị: tươi mát sảng khoái, vị thanh nhàn nhạt, mùi hương kéo dài. Màu sắc: xanh biếc hơi vàng, màu gạo nức, tươi sáng mà ấm áp, sau khi pha nước cũng xanh biếc trong suốt, rất mê người.....”
Hứa Sênh Sênh thò đầu lại gần nhìn điện thoại của Chu Nhiên, nhịn không được kêu ngừng: “Dừng lại. Tôi có mắt, tự nhìn được.”
Chu Nhiên cất điện thoại, “Tôi không phải sợ cậu đau mắt sao, không tốt cho mắt.”
Bên kia Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm vô cùng vui vẻ, bên này Lâm Tư Hàm cẩn thận lột vỏ hạnh nhân. Hứa Sênh Sênh rất biết chọn, mua hạnh nhân vỏ mỏng mà giòn, không cần dùng nhiều lực, vỏ bên ngoài lột xong chỉ dư lại thịt quả căng tràn.
Một, hai, ba........
Lâm Tư Hàm lột được non nửa đĩa mới dừng lại, vừa lòng nhìn hạnh nhân căng mọng, cầm lên một quả đưa đến bên tay Thẩm Diệc Bạch, nói: “Ăn thử đi.”
Ngữ khí mong chờ, bản thân không hề phát giác.
Tay trái của Thẩm Diệc Bạch vốn chống dưới cằm, híp mắt thưởng thức chén trà trong tay, nhân tiện thất thần mà nghe Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm coi như trò tiêu khiển, nghe thấy tiếng Lâm Tư Hàm, nâng mí mắt, nhìn ánh mắt mong chờ của người nào đó, trong đồng tử trắng đen rõ ràng như phản chiếu ngàn vạn tinh tú.
Mắt như nước, mày như núi, một tấc ba thu, đều tụ lại trên dung mạo nhẹ nhàng này.
Thơ của Vương Quan và Yến Kỷ Đạo hợp lại cũng không thể diễn tả hết được.
Động tác thưởng thức chén trà tử sa ngừng lại, Thẩm Diệc Bạch nhất thời không động đậy.
Đầu lưỡi Lâm Tư Hàm liếʍ khóe môi, vội vàng nói thêm một câu, “Không ngọt.”
Hầu kết của Thẩm Diệc Bạch chuyển động, rốt cuộc cũng cầm hạnh nhân ăn.
“Hạnh nhân có tác dụng trị ho giảm suyễn, tốt cho não và an thần.” Đôi mày của Lâm Tư Hàm giãn ra, càng thêm nhu hòa, nói xong đẩy đĩa hạnh nhân đã lột qua cho Thẩm Diệc Bạch, “Nè, cho cậu.”
Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Sớm khỏi bệnh.”
Thẩm Diệc Bạch cầm quả hạnh nhân, nhìn hạnh nhân đã lột vỏ giữa ngón tay nói: “Đây đã sấy rồi.”
Hạnh nhân đã được sấy qua, bởi vì thay đổi hương vị, tác dụng dược hiệu không lớn, gần như là không có.
“Nhưng vẫn tốt hơn so với không uống thuốc, không truyền nước.” Lâm Tư Hàm phát huy hết tài ăn nói của Hứa Sênh Sênh.
Nghe qua tựa như rất có lý.
“Ừm.” Một tiếng nhàn nhạt, Thẩm Diệc Bạch coi như tán đồng lời ngụy biện của Lâm Tư Hàm.
Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm đến nỗi miệng lưỡi khô đắng, rót chén trà nhỏ chuẩn bị tái chiến, lúc rót trà vẫn nhìn thấy Hứa Sênh Sênh giống như chuột hamster, gặm hạt nhân tanh tách, tốc độ cực nhanh, trước mặt đã có một đống vỏ nhỏ.
“Hứa Sênh Sênh?” Chu Nhiên thử thăm dò mà gọi Hứa Sênh Sênh đang chăm chú gặm.
“Gọi lãnh đạo làm gì?”
“Cái này không thể ăn nhiều!” Chu Nhiên nói rất yếu ớt, “Cậu đừng cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa chứ.”
Cái này Hứa Sênh Sênh dứt khoát không để ý đến Chu Nhiên, tay lột vỏ hạt nhân một khắc cũng không ngừng. Lâm Tư Hàm cầm ấm tử sa lại rót cho Hứa Sênh Sênh một chén trà, nói: “Không sao đâu. Cậu ấy thường cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa mà.”
“À.” Chu Nhiên đứng dậy, chuẩn bị rót thêm cho mình một ít trà, tay cầm ấm tử sa nhỏ giơ trên không trung nhìn Thẩm Diệc Bạch đang ăn non nửa đĩa bày trước mặt, ở góc mà Lâm Tư Hàm không nhìn thấy, dùng khẩu hình nói một câu: “Đồ chó này”
Thẩm Diệc Bạch không phản ứng.
Uống trà một lúc, hoàng hôn càng đậm, từng nhà trong ngõ nhỏ lần lượt lên đèn.
Hứa Sênh Sênh lột xong quả hạnh nhân cuối cùng, liếʍ ngón tay, vừa lòng nói: “Cắn hạnh nhân so với cắn hạt dưa có cảm giác hơn nhiều.”
Chu Nhiên lần đầu tiên thấy có người cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa, lượng ăn của ba người bọn họ không bằng một phần ba của Hứa Sênh Sênh.
“Sẽ không bị chảy máu mũi chứ? Nóng trong?”
“Sẽ không. Loại cảm giác này, mấy phàm nhân như các cậu không thể lĩnh hội được.” Hứa Sênh Sênh lấy một tờ giấy, chậm rãi lau năm ngón tay làm lụng vất vả cả buổi chiều của mình.
Cầu thang gỗ, vì tiết kiệm không gian nên làm rất dốc. Lúc lên còn được, khi xuống lầu, đứng trên sẽ nghi ngờ mình có thể lăn xuống.
Khi Lâm Tư Hàm xuống lầu, nhìn cầu thang dốc như vậy, da đầu tê dại, chống vách tường hồi lâu mới đi xuống được một bậc thang.
“Hàm của mình.” Hứa Sênh Sênh quay đầu, cười hì hì gọi Lâm Tư Hàm.
“Cậu đừng giục, mình sợ.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm run run.
“Mình không giục ha ha, cậu xuống từ từ, mình tính giờ cho cậu, xem cậu có thể vượt qua kỷ lục Guinness hay không.”
“Không thể yêu thương rồi, Hứa Sênh Sênh.” Tay không chống vách tường của Lâm Tư Hàm chỉ về Hứa Sênh Sênh.
“A.....” một chân giẫm hụt, Lâm Tư Hàm hô một tiếng. Ngay cả tiếng hét cũng mềm nhũn đi rồi.
Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên đi ở phía trước Lâm Tư Hàm, muốn duỗi tay kéo, không kéo được, cũng may phía sau cô là Thẩm Diệc Bạch kịp thời đỡ lại.
Hai cánh tay của Thẩm Diệc Bạch vòng qua eo Lâm Tư Hàm, như có như không ôm lấy cô dựa vào người mình, trấn an: “Không sao rồi.”
“Mình còn tưởng cậu gia tăng tốc độ trực tiếp hành động chứ.” Hứa Sênh Sênh vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi. Cầu thang dốc như vậy, nếu mà ngã xuống, nặng thì gãy chân gãy tay, nhẹ thì cũng tím xanh cả người.
“Hứa lãnh đạo, cậu không tính đến lực ma sát đó.” Thấy Lâm Tư Hàm không có chuyện gì, Chu Nhiên bắt đầu ba hoa.
Hứa Sênh Sênh không cam lòng yếu thế, Hứa lãnh đạo tôi hôm nay đá cậu lăn xuống như một quả bóng, để cho cậu cảm nhận lực ma sát nhé.”
“Lần thứ hai.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Lâm Tư Hàm khẽ động, độ ấm ở chỗ eo dán lên tay Thẩm Diệc Bạch so với chỗ khác không giống nhau, khó chịu, loại cảm giác khó chịu không thể nói lên lời.
“Cái gì? Lần thứ hai?”
“Lần đầu tiên, ván trượt.” Thẩm Diệc Bạch khó có khi có lòng tốt nhắc nhở.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tư Hàm thay đổi còn nhanh hơn với sư phụ hát hí kịch, khuôn mặt trắng bệch lập tức biến thành đỏ ửng.
Vô tình kabedon thôi mà cậu vẫn còn nhớ lâu như vậy?!
Tính tiền, đứng dưới bóng đèn vàng nhạt ngoài đầu ngõ, nhìn dòng xe cộ tới lui, Chu Nhiên cười một tiếng giống như được giải thoát, nói: “Chúng ta đi ăn bữa cơm chia tay đi, hôm nay ăn còn tiết kiệm, Hứa Sênh Sênh cắn hạnh nhân cả buổi chiều chắc no rồi.”
Hứa Sênh Sênh khó thở, dậm chân, “Cậu làm gì?”
“Cơm chia tay?” Lâm Tư Hàm lập tức bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, về sau chắc là rất lâu đều không gặp mặt. Tiểu Bạch phải xuất ngoại.” Chu Nhiên dùng bả vai huých bả vai của Thẩm Diệc Bạch, “Mời khách?”
“Chắc chắn rồi.” Thẩm Diệc Bạch mang khẩu trang, giọng nói rầu rĩ.
Hứa Sênh Sênh, “Hả? Tại sao lại.....”
Chu Nhiên duỗi tay bắt taxi, nói rất nhẹ nhàng, “Còn chưa nhờ Lâm Tư Hàm viết cho tôi vở ghi nữa đó, đã chia tay rồi. Muốn hẹn chỉ có thể sau này lại hẹn ha ha ha.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, vạn vật mất đi góc cạnh vốn có của chính mình, hòa một thể với bóng đêm, chỉ còn lại âm thanh vô cùng rõ ràng, âm thanh động cơ xe cộ vang lên tích tích---- không ngừng.
Trái tim một khắc trước còn xao động bất an đã bình tĩnh lại, trong lòng tựa như hồ nước bị khuấy đảo từng vòng từng vòng mở rộng.
Cổ họng Lâm Tư Hàm khó chịu, giống như bị dây thừng thắt chặt hơn nữa dây thừng còn đang không ngừng thắt chặt, xiết người không thể thở nổi. Nhìn chằm chằm vào mũi giày của Thẩm Diệc Bạch, nói: “Chúc bình an.”
Thẩm Diệc Bạch trầm mặc như cũ, gật đầu.
Bữa cơm chia tay cậu mời, ăn mà không biết có mùi vị gì.