Chương 4:
19,
Mi tâm chu sa của Phong Vô Trần giật một cái.
Nếu không có đôi mắt nhìn thấu luân hồi, y hẳn sớm đã nghĩ tiểu yêu này có tâm tư, sắp đặt hết thảy để câu dẫn y.
Nhưng thực tế thì không.
20,
Hai đầu nhũ nho nhỏ điểm trên làn da trắng noãn như hai quả mận rơi trên tuyết mới.
Lại đầy đặn hơn mận.
Cũng thơm ngọt hơn.
20,
Phong Vô Trần ban đầu nói chỉ nếm một chút.
Mà một khi đã ngậm vào miệng, lại không nỡ nhả ra.
Đồ chơi nho nhỏ sao lại ngọt như vậy?
Y ngậm hạt nhũ khéo léo, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, lại dùng răng cửa cắn nhẹ kéo ra ngoài, dùng đầu lưỡi gảy qua gảy lại, trực tiếp chơi kẹo dẻo phấn hồng thành kẹo cứng đỏ tươi.
Lúc đầu Bạch Thỏ Đường còn yếu ớt giãy dụa mấy lần, bàn tay đặt lên vai Phong Vô Trần hòng đẩy y ra ngoài, miệng đứt quãng khước từ: "Thượng tiên... Không muốn, nhột quá, lạ quá..."
Nhưng chỉ chốc lát, cánh tay đặt trên vai Phong Vô Trần đã không còn khí lực, chỉ trống rỗng đặt đó, âm thanh chối từ cũng tắt dần. Lại chốc sau, mười đầu ngón tay bỗng co quắp, túm chặt lấy ngoại bào của Phong Vô Trần, càng nắm càng chặt, trong miệng cũng tràn ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ vì kí©h thí©ɧ.
Phong Vô Trần bị dấy lên dục hỏa.
Y kéo quần của Bạch Thỏ Đường xuống, lộ ra cặp đùi thon thả.
"Thượng... Thượng tiên!"
Bạch Thỏ Đường hít lấy một hơi rồi hô lên —— đến lúc này ngay cả Bạch Thỏ Đường cũng không tin được câu "Chỉ nếm một chút" kia.
"Làm sao? Không muốn?" Phong Vô Trần nhíu mày hỏi, đuôi mắt nhuốm màu dục hỏa, điểm son cát giữa mi tâm rực rỡ như muốn thiêu đốt đối phương, sóng mắt lưu chuyển đều là phong tình.
Bạch Thỏ Đường chỉ liếc mắt cái đã bị mê hoặc cho choáng đầu. Mấy lời định nói đột nhiên bay tới chín tầng mây, chỉ có thể đứt quãng nói ra mấy câu vô nghĩa, đành hoảng loạn đưa tay muốn che đi thân thể. Nhưng che mặt trên lại lọt phía dưới, che mặt dưới lại lọt mặt trên.
Phong Vô Trần dùng tay trái giữ lấy hai cổ tay cậu, cố định trên đỉnh đầu, liếʍ môi một cái, nhìn chằm chằm hạ thân của Bạch Thỏ Đường.
Bạch Thỏ Đường bị nhìn đến run rẩy, ngượng ngùng phun ra một chút nước trái cây.
Phong Vô Trần khẽ mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên tiểu Thỏ Đường đã đứng thẳng: "Không phải ngươi cũng ngẩng cao đầu đó sao?"
Bạch Thỏ Đường mắc cỡ mặt như xuân đào.
Nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu đi không dám nhìn...
Sau đó đột nhiên ""hự"" miệng tiếng, rùng mình bắn ra.
21,
"Quả nhiên là lừa dối bản tôn."
Phong Vô Trần cẩn thận liếʍ sạch chất lỏng tinh tế bắn tung tóe bên môi, nhìn chằm chằm Bạch Thỏ Đường, nguy hiểm nhếch khóe môi.
"Ơ?" Bạch Thỏ Đường vẫn còn chìm trong dư vị của cao trào, chân mềm muốn khuỵu xuống, "Ta, ta không dám..."
Phong Vô Trần không cho cậu cơ hội biện minh, ôm người ném lên giường rồi áp lên, cúi đầu liếʍ dọc từ ngực xuống, cuốn hết thảy chất lỏng sền sện màu trắng trên rốn vào miệng, rồi chống người phía trên Bạch Thỏ Đường, hé miệng cho cậu thấy chất lỏng giống như sữa đặc trong miệng:
"Rõ ràng cái này mới ngọt nhất."
Editor: Kẹo sữa mà chảy nước thì thế nào?