Chương 2: Gọi “anh trai”

“Cậu đừng đập vỡ mẹ của mình được không? Mình... mình đền cho cậu một người mẹ mới.”

Tô Đường ôm con búp bê thạch cao trên tay vào trong ngực, hốc mắt và gương mặt đều đỏ bừng bởi vì bất bình và tức giận.

Trong buổi biểu diễn kịch nói chiều nay, nhân vật của Tô Đường là một nàng mèo. Cô gái nhỏ trắng trẻo sạch sẽ đứng đó, dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại. Trên người cô bé lúc này là một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu cam có mũ trùm và một chiếc quần dài ngang đầu gối.

Ba phút trước.

“Đồ xấu xa, cậu cố ý!” Cô nhóc đội mũ hoa văn hình bò sữa là Cao San ngồi cùng bàn, tức giận chỉ vào Tô Đường.

Trên mặt đất trước mặt hai người lúc này là những mảnh thạch cao nhỏ đầy màu sắc bị vỡ, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một con búp bê trước khi nó bị vỡ.

“Thực xin lỗi, Cao San, mình không có cố ý.”

Tô Đường đỏ mặt giải thích, vừa nãy cô bé đang ở đằng trước vì muốn nhặt cục tẩy, nhưng bỗng nhiên cậu bạn Tráng Tráng bất ngờ chạy tới và va vào Tô Đường, vô tình làm cho con búp bê đang để ở trên bàn bị rơi vỡ.

Lúc này Tráng Tráng đã chạy tới chỗ khác chơi, để lại Tô Đường một mình đối mặt với tình thế khó xử này.

Cao San cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ rơi vỡ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, buồn bã khóc nức nở: “Mẹ của mình bị hỏng rồi...”

Hôm nay là lễ hội nghệ thuật, có rất nhiều phụ huynh của các bạn nhỏ tới tham gia. Cô Thái Thái quyết định lấy các tác phẩm mà những bạn học đã làm ở lớp học ngày hôm qua ra cho các vị phụ huynh nhà mình thưởng thức.

Chủ đề của lớp mỹ thuật ngày hôm qua là “Mẹ của tôi”, đó là vẽ hình con búp bê bằng thạch cao.

Sau khi hoành thành và tô màu xong, cô giáo còn trưng bày thạch cao ở giữa phòng học, yêu cầu các bạn nhỏ bỏ phiếu bình chọn cho búp bê đẹp nhất.

Cao San đã giành được vị trí thứ hai trong cuộc bình chọn ngày hôm qua, nhưng mà mẹ của cô nhóc còn chưa kịp được nhìn thấy con búp bê mô phỏng ấy thì đã bị Tô Đường làm vỡ.

“Đã không có mẹ còn cố ý làm hư tác phẩm của mình.”

Cô nhóc đột nhiên ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn về phía Tô Đường, mắng to: “Không thể trách mẹ cậu không cần cậu, bởi vì cậu chính là một đứa bé hư!”

Hai cô bé ngồi hàng ghế thứ ba cạnh cửa sổ, nhưng những đứa trẻ khác ở gần đó cũng không có chú ý chuyện đã xảy ra ngay bên cạnh.

Quý Nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đến lời cô nhóc kia nói thì khẽ nhíu mày.

Giữa các bạn học trước kia xảy ra xô xát là chuyện bình thường, nhưng nếu dùng loại lời lẽ như vậy làm tổn thương người khác quả thật rất quá đáng.

Đây chính là điều Tô Đường quan tâm nhất, cô bé không chịu được việc tiếp tục xin lỗi, nhanh chóng lắc đầu phản bác: “Không phải, mình có mẹ.”

“Đồ nói dối, cậu không có mẹ, hàng tuần đều có họp phụ huynh, mẹ của các bạn trong lớp đều đến, nhưng cậu không có.”

Cao San thoáng nhìn đến cái bàn của Tô Đường, trên đó là một con búp bê thạch cao vô cùng xinh đẹp, váy được Tô Đường sơn màu đỏ, còn được trang trí bằng những ngôi sao nhỏ.

Chính là búp bê thạch cao đạt được giải nhất trong cuộc bình chọn. Khi Tô Đường ở trên bục giảng phát biểu, cô bé đã nói rằng mẹ của mình đã tỏa sáng rực rỡ khi khiêu vũ trên sân khấu, tựa như cả người của bà được bao phủ bằng những ngôi sao sáng, là người mẹ đẹp nhất trên đời.

Cô nhóc cảm thấy Tô Đường chỉ đang lừa gạt mọi người! Vốn dĩ cậu ta không có mẹ, nếu không phải vì Tô Đường lừa gạt mọi người thì giải nhất chính là của cô nhóc!

Mà bây giờ búp bê của cô nhóc còn bị Tô Đường làm vỡ nát……

“Đồ nói dối! Mình muốn báo thù, đập vỡ búp bê của cậu.” Hận ý trong lòng dâng lên, sau khi hét lên thì ngay lập tức lao đến bàn của Tô Đường.

Nếu Cao San đập vỡ búp bê trước rồi mới nói những lời này, sợ là đã thành công đập vỡ, nhưng hành động ngược lại như này của cô nhóc chính là đang cho Tô Đường thời gian phản ứng.

Cô ngốc Tô Đường ngày thường chậm chạp ngờ nghệch, thế nhưng lần này lại rất nhanh chóng ôm búp bê vào trong ngực.

Cô bé lui về phía sau vài bước, bảo vệ thạch cao trong tay và nói với Cao San: “Mình thật sự không phải cố ý, xin lỗi cậu.”

“Cậu cũng không thể đập vỡ mẹ của mình, đấy là không đúng.”

Tô Đường nhịn xuống sự khó chịu, nhẹ giọng thương lượng: “Mình đền cho cậu một ‘người mẹ’ mới, được không?”

Cao San không chịu nghe lời khuyên của Tô Đường, cô nhóc vẫn tiếp tục chạy theo hòng giành lấy con búp bê và nói: “Mình phải đập vỡ nó, rồi nói cho cô Thái Thái biết cậu không chỉ là đồ lừa đảo mà còn là một đứa trẻ hư, để cô ấy trừng phạt cậu.”

“Mình không phải đồ lừa đảo, cũng không phải là đứa trẻ hư. Cậu không thể đập vỡ mẹ của mình.”

Trong lúc giằng co, mu bàn tay của Tô Đường bị móng tay của đối phương cào vài đường, vì thế mu bàn tay nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rát.

“Không đưa cho mình?” Mặc dù Cao San đã dùng rất nhiều sức nhưng vẫn không dành được con búp bê thì thở hổn hển nói.

“Đợi lát nữa mình sẽ nói cô Thái Thái tịch thu mẹ của cậu rồi mình sẽ đập vỡ nó.”

Tuy rằng Tô Đường cảm thấy cô Thái Thái sẽ không làm điều này nhưng bên kia giữ thái độ đây là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa cô bé còn bị cho là người làm vỡ đồ của người khác vì thế nên Tô Đường bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nhưng khi mẹ về nhà Tô Đường muốn đem búp bê này cho mẹ xem...

Tô Đường hơi mấp máy môi, đột nhiên sau đó lại dùng sức đẩy Cao San đang dây dưa với mình ra rồi nhanh chân chạy khỏi phòng học.

Cao San ngay lập tức đuổi theo sau: “Tô Đường xấu xa kia, cậu đứng lại đó cho mình.”

Quý Nhiên trong chốc lát nhìn thấy toàn bộ quá trình hai cô bé tranh chấp, mãi đến khi hai người sắp đánh nhau, cậu lại bắt đầu phân vân một chốc nữa có nên bước đến ngăn cản hay không.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì cô bé đeo tai mèo đã nhanh chóng chạy trốn hòng tránh thoát người còn lại.

Cô bé ấy cũng tên Tô Đường?

Tô Đường vừa rồi lướt qua Quý Nhiên rất nhanh, cậu thậm chí còn không nhìn rõ mặt của cô bé.

Lần này khi Cao San đi ngang qua, Quý Nhiên đã ngăn cô nhóc lại và hỏi: “Trong lớp của em có một người tên là Tô Đường phải không?”

Cao San bị ngăn lại tuy có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy đối phương là một cậu con trai xa lạ cao hơn mình rất nhiều thì không dám nói lời mắng nhiếc. “Đúng vậy, có một người, mau cho em đi qua, em còn muốn đuổi theo người kia.”

Quý Nhiên “Ừ” một tiếng sau đó bèn nhấc chân đi về hướng Tô Đường vừa nãy chạy qua.

Mặc dù Cao San cảm thấy người này có hơi kỳ quái nhưng cô nhóc không rảnh lo nhiều như vậy, cô nhóc sốt ruột đi ra ngoài đuổi theo Tô Đường.

Cao San vội vàng chạy ra khỏi phòng học, hành lang lúc này không có người. Nhanh chóng đến cầu thang xem thử thì nhìn thấy Tô Đường lúc này đã chạy xuống đến lầu một.

Cô nhóc lập tức chạy nhanh đuổi theo, vừa mới chạy xuống được bốn, năm cái bậc thang đã bị chặn lại, hóa ra là cô giáo đang đưa những vị phụ huynh của các bạn nhỏ lên lầu.

“Con không thể chạy đi, vừa rồi có hai đứa bé thiếu chút nữa bị lăn xuống khi đi cầu thang.”

“Bạn nhỏ, phụ huynh của con đã đến trường học chưa? Đi đến đại sảnh thì phải có phụ huynh dẫn theo.”

Cao San: “Mẹ của con còn chưa tới, nhưng mà...”

*

Tô Đường chạy đến lầu một thì ngừng lại, cô bé sợ bị Cao San phát hiện nhưng lại không dám trốn đi quá xa.

Lúc trước cô Thái Thái có dặn dò các bạn nhỏ nếu phụ huynh chưa tới lớp thì không được rời khỏi lầu hai.

Tô Đường bĩu môi, hiểu rõ chính mình đã làm sai lời dặn.

Tiết mục nghệ thuật có nhiều lớp đã chuẩn bị phần kịch nói, có một số đạo cụ sân khấu được để ở hành lang lầu một. Tô Đường nhìn thấy một cái thùng đựng nước để ở tư thế nằm ngang. Cô bé bước đến ngay cạnh cái thùng và suy nghĩ một chút, sau đó cúi xuống chui vào trong.

Khi Quý Nhiên đi xuống cầu thang, cậu nhìn thấy cô bé đang từ từ chui vào thùng nước cũ kĩ.

Cũng không biết tiếc mục kịch nói này là chủ đề gì mà đạo cụ thùng nước cố ý làm thật lâu. Mặt bên ngoài sơn màu lam bị tróc ra rất nhiều, trên đó còn có những vết xước trông như bị hư hại rất nghiêm trọng.

Quý Nhiên mỉm cười tới gần cô bé rồi ngồi xổm xuống và nói vọng từ sau lưng Tô Đường lên: “Chỗ này trốn thật tốt.”

Tô Đường đang ngồi xổm bên trong cũng vô cùng hài lòng với nơi ẩn náu của mình thế nên vô thức gật đầu, sau đó chợt kinh ngạc quay đầu lại, a, bị phát hiện rồi?!

Trước mắt Tô Đường lúc này là một cậu bé vô cùng ưa nhìn đang nói chuyện với cô bé, cậu cúi xuống ghé sát mặt vào cái thùng và nhìn vào trong.

Cậu bé có mái tóc bồng bềnh mềm mại với những lọn nhỏ hơi xoăn ở cuối, đường nét khuôn mặt thanh tú. Nước da trắng như sữa trông hệt như một chàng hoàng tử bước ra từ phim hoạt hình.

Đôi mắt màu hổ phách tự nhiên như ngọc, dưới ánh sáng mặt trời, khóe mắt hơi cong lên, mỉm cười nhìn Tô Đường.

Hình ảnh chàng trai nhỏ cùng với ánh nắng bên ngoài lọt vào tầm mắt Tô Đường, trong phút chốc dường như đã làm một đóa hoa nào đó trong lòng cô bé bỗng chớm nở.

Tô Đường nhìn cậu, từ từ quay lại, trên tay vẫn còn ôm con búp bê.

Cô bé thấp giọng hỏi: “Em đã trốn kĩ, vì sao anh tìm được em?”

Quý Nhiên cười và chỉ vào thành của cái thùng: “Đuôi của em bị lộ ra rồi.”

Tô Đường quay sang nhìn như để chắc chắn, ồ, cô bé đã nhìn thấy phần chóp của chiếc đuôi lông tơ bị lộ ra trên mép thùng.

Đuôi mèo trên lưng của bộ trang phục quá dài khiến cô bé vô tình để lộ nó ra lúc ngồi xổm xuống. Tô Đường ngập ngừng đưa tay ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt Quý Nhiên.

Thấy cậu không tiếp tục tới gần, cô bé vội vàng cầm đuôi kéo nó vào.

Sau khi giấu xong cái đuôi, Tô Đường bèn quay mặt đi, chỉ chừa lại cho Quý Nhiên tấm lưng của mình.

"Hiện tại anh có thể nhìn thấy em từ bên ngoài không?"

"Bạn học tốt bụng."

EQ của cô gái nhỏ không thấp, Tô Đường dừng lại hơn mười giây sau khi nói một câu, cùng lúc vô tình nghĩ ra một biệt danh mà cô bé cho là khá tốt.

Quý Nhiên đi vòng qua đầu bên kia. Nhìn vào miệng của thùng nước tròn, cậu vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ với những đốm hồng. Lúc này, khuôn mặt ấy đang nhăn lại vì lo lắng.

Một cái thùng màu xanh lam nằm ngang đột nhiên xuất hiện tấm lưng màu cam, kì thực rất dễ thấy, rất khó để không phát hiện ra có người đang trốn bên trong.

"Vẫn có thể thấy được." Quý Nhiên thành thật trả lời. Ngay khi giọng của Quý Nhiên vừa phát ra, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn kia lại nhăn lại như cọng bún.

Quý Nhiên cảm thấy buồn cười, trong lúc đó, cuối cùng thì “bạn học tốt bụng” này cũng nhận ra rằng cô gái nhỏ không nhớ rõ mình là ai.

Thực ra cũng chỉ là chuyện bình thường, lần cuối hai người gặp nhau là khi Tô Đường còn rất nhỏ.

"Sợ bị phát hiện hả?"

Buổi trưa nắng chói chang, bất chợt một mảnh ánh sáng chiếu vào mặt Tô Đường qua khe hở của cái thùng, cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi dùng đôi mắt tròn xoe ngấn nước như một con mèo trắng sữa nhìn cậu.

Điều này khiến Quý Nhiên vô cùng thích thú: "Gọi “anh trai”, anh sẽ giúp em."

"Anh... Anh trai."

Chiếc băng đô tai mèo được đeo hờ hững trên đầu, cô bé chớp mắt tủi thân gọi anh trai.

Ngoan như vậy, thật sự khiến người khác không đành lòng bắt nạt.

Ngồi xổm trong thùng một hồi lâu cũng không thoải mái, Quý Nhiên bèn nói: “Mau ra ngoài đi.”

Không gian ở trong thùng cũng không đủ cho một đứa trẻ có thể đứng thẳng, vì vậy Tô Đường đã ngồi khom lưng, lại càng phải khom thêm một chút mới có thể đi ra ngoài.

Ngay khi đứng trước mặt Quý Nhiên, Tô Đường đã bị cậu kéo chiếc mũ phía sau lên trùm kín đầu, cảnh vật trước mắt Tô Đường bỗng dưng trở nên mờ ảo.

“?” Tô Đường bé nhỏ đột nhiên cảm thấy thắc mắc.

Quý Nhiên lùi về sau nửa bước, sau đó nhìn từ trên xuống dưới, giơ tay kéo vành mũ xuống đến khi thấy chóp mũi bị nó che kín mới cảm thấy hài lòng buông tay.

Giọng điệu Quý Nhiên nhẹ nhàng: “Được rồi, bây giờ thì anh không thể nhận ra em là ai nữa rồi.”

Lớp vải mỏng trước mắt ngăn cản tầm nhìn của Tô Đường, hai mắt cô bé bị bao phủ bởi một màu cam ấm áp, khẽ đưa tay lên sờ thử nửa khuôn mặt dưới, giọng điệu đầy vẻ nghi ngờ: “Thật hả? Thật sự không thể nhận ra à.”

Giọng của đối phương chứa đầy nghi vấn khiến Quý Nhiên buồn cười, nói: “Hơn nữa còn bị che mất nửa khuôn mặt, cho dù có bị nhận ra hay không thì cũng không quan trọng. Chỉ cần em tin rằng em không phải Tô Đường, mà là em gái của Quý Nhiên, cô bé không liên quan gì đến cô bạn đã gây sự với Tô Đường khi nãy.”

Quý Nhiên nói nhiều đến nỗi khiến Tô Đường hoa hết cả mắt, thậm chí còn không nhớ rõ để hỏi làm sao mà cậu biết được tên của cô bé.

“Em muốn con búp bê thạch cao bị cô bé kia đập vỡ?”

Câu hỏi này đã trực tiếp khiến Tô Đường sợ hãi, cô bé lập tức lắc đầu.

“Được rồi, che nửa khuôn mặt đi thì em chính là em gái của Quý Nhiên, không sợ người khác lại đến làm phiền mình.”

“Em gái của Quý Nhiên”, cái tên này có chút quen thuộc nhưng Tô Đường lại không nhớ được mình đã từng nghe nó ở đâu.

Cái này không quan trọng, Tô Đường ôm chặt búp bê trong lòng ngực, đồng ý lời đề nghị của anh trai xa lạ trước mặt.

Ngay khi Tô Đường đang ngẩn người, phía sau chợt truyền đến giọng nói của cô Thái Thái.

“Đường Đường, tại sao con lại có thể tự mình đi xuống lầu một?”

Cả người Tô Đường hơi run lên, sự chột dạ được biểu hiện qua cái nhún vai.

Cô bé đờ người, không dám quay đầu lại. Trước đó Cao San có nói sẽ mách cô giáo để cô ấy đập vỡ búp bê của mình……

Trong lòng càng sốt ruột sợ hãi, Tô Đường nhanh chóng đáp: “Cô nhận sai người rồi, con không phải Tô Đường, con là em gái của anh Quý Nhiên.”

Tô Sở Vọng, người đã cùng với cô Thái Thái đi tìm Tô Đường khi nghe tin cô nhóc đã đi xuống lầu một: “...”

Tô Gia Thố ở bên cạnh cũng vô cùng sửng sốt, hai giây sau, cậu nhóc nhìn đến thân hình nhỏ nhắn bướng bỉnh kia, lại giương mắt nhìn Quý Nhiên ở bên cạnh, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.