Chương 1: Có chút đáng yêu

Cuối tháng 5 năm 2003, Quý Nhiên đã học tiểu học được hai năm, ngày hôm nay lại trở về trường mẫu giáo Mặt Trời Vàng.

Vào mùa hè oi bức, bước chân của những người đi đường bị cái nắng gay gắt chiếu xuống đều nhanh hơn so với ngày thường một chút. May mắn bên trong xe có bật điều hòa, ngăn cách cái nóng ở bên ngoài.

Ô tô đã giảm tốc độ sau khi đi qua một cái ngã tư đường, rất nhanh sẽ đến trường mẫu giáo.

Quý Nhiên ngồi ở ghế sau thấy được đường phố quen thuộc, hai năm nay cậu không đến đây, xung quanh trường đã có một vài sự thay đổi không lớn cũng không nhỏ, bé trai ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi quan sát bên ngoài qua cửa sổ xe, Quý Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt tự hỏi.

Tô Gia Thố ngồi bên cạnh có chút tò mò, hỏi: “Cậu thấy cái gì vậy?”

“Lại có thêm một quán lẩu mới mở, mình đang suy nghĩ quán này có thể đóng cửa hay không.”

Nghe được đáp án như vậy, Tô Gia Thố càng thêm nghi hoặc, cảm giác đồng bọn nhỏ này lại bắt đầu quái lạ, quán lẩu cạnh trường có đóng cửa hay không thì liên quan gì tới họ?

Rốt cuộc tuổi của bọn họ đều là những bạn nhỏ, cũng không có cảm giác quá hứng thú đối với lẩu.

Nhưng nếu siêu thị trước trường tiểu học phải đóng cửa, điều này có thể khiến cho cảm xúc của Tô Gia Thố dao động.

Ngày thường Tô Sở Vọng không cho Tô Gia Thố ăn nhiều đồ ngọt, cậu nhóc thường xuyên tìm được cơ hội để mua đồ ăn vặt ở cổng trường.

Quý Nhiên sẽ không thèm để ý chuyện siêu thị đóng cửa, bởi vì cậu không thích đồ ăn vặt cho lắm.

Nghĩ đến siêu thị, Tô Gia Thố không khỏi nhớ đến quỷ mít ướt trong nhà.

Nếu không phải do hai ngày trước cậu dùng một bịch kẹo nổ dọa cho Tô Đường khóc thì cũng không đến mức bị ba bắt đến đây xem Tô Đường diễn kịch.

Tô Gia Thố còn đang chán nản, Tô Sở Vọng ngồi ở ghế lái phía trước nghe được câu nói của Quý Nhiên.

Vừa lúc ô tô đã dừng lại trước cổng trường, ông hỏi: “Vì sao mà Nhiên Nhiên lại cảm thấy quán lẩu này có khả năng sẽ đóng cửa?”

Quý Nhiên là một bé trai ít nói, có quan hệ rất tốt với Tô Gia Thố học cùng lớp, nhưng do ba Tô thường bận rộn công việc, ít khi gặp mặt nên không quá quen thuộc.

Cậu có dự cảm sẽ phải giải thích rất nhiều, vì tránh phiền phức, Quý Nhiên lễ phép nâng lên khóe môi, giọng nói chậm rãi: “Chú Tô, con chỉ tùy tiện đoán thôi.”

Ánh mắt của cậu bé trong veo, một gương mặt nhỏ xinh với nụ cười vô hại, làm sao Tô Sở Vọng đoán được ý nghĩ thật sự của cậu, không cần suy nghĩ đã tin.

Tô Gia Thố không có kiên nhẫn để nghe bọn họ nói về quán lẩu nên tùy tiện hỏi: “Ba hỏi việc làm này gì, sau này Quý Nhiên lại không mở quán ăn, cậu ấy phải làm phi hành gia.”

Tô Sở Vọng nở nụ cười đầy bất lực, nói: “Được rồi, ba không nói về quán lẩu nữa.”

Còn việc phi hành gia mà Tô Gia Thố đã nhắc đến, người đàn ông chỉ xem đó là ước mơ của mấy đứa trẻ con, Quý gia mở công ty lớn đến như vậy, chắc chắn muốn sau này Quý Nhiên phải kế thừa.

_____

Trường mẫu giáo Mặt Trời Vàng là trường mẫu giáo tư lập nổi tiếng của thành phố, khuôn viên nằm ở cuối phía nam thành phố, vị trí hẻo lánh, xung quanh lại ít người nên không thích hợp với quán lẩu quy mô lớn này.

Tô Sở Vọng không cần suy nghĩ cũng biết rằng quán lẩu này sẽ không mở được lâu dài, nhưng đối với Quý Nhiên mới tám tuổi đã nói ra được những lời này khiến ông tò mò, nên thuận miệng hỏi một câu.

Hai năm trước cũng có một quán lẩu với quy mô lớn như vậy đươc mở tại con đường này.

Trí nhớ của Quý Nhiên rất tốt, thời điểm đó quán lẩu này mới sửa sang và khai trương, trước cửa có để lẵng hoa, mở nhạc, vô cùng náo nhiệt. Do mới khai trương nên quán có nhiều hoạt động ưu đãi không nhỏ, hấp dấn không ít khách hàng.

Người đến nhiều thì xe cũng nhiều, vì thế khoảng thời gian đó khi Quý Nhiên tan học về nhà đều bị kẹt xe.

Việc này làm cho Quý Nhiên còn nhỏ tuổi có chút khó chịu.

Sau khi biết con trai buồn phiền chuyện này, ba Quý bảo cậu bé tạm thời nhẫn nhịn một chút, loại tình huống này sẽ không duy trì lâu dài.

Sau thời gian khai trương náo nhiệt, việc kinh doanh của quán lẩu ế ẩm hơn rất nhiều, học kỳ đó vừa kết thúc, quán lẩu lập tức đóng cửa.

Hai năm trôi qua, mọi người xung quanh không có thay đổi gì nhiều, có tin tức cho biết cơ sở mới của Đại học C sẽ được xây dựng ở gần đây, chờ trường học xây xong và sinh viên chuyển đến đây có thể sẽ mất vài năm nữa, lúc đó tình hình sẽ được cải thiện, nhưng không biết quán lẩu này có thể trụ đến lúc đó hay không.

Ba người xuống xe rồi đi về phía cổng trường.

Lúc này trước cổng đã có rất nhiều xe ô tô, ba người bọn họ tới không tính là quá sớm.

Chỉ có một quãng đường ngắn ngủi, Tô Gia Thố đã bắt đầu hối hận, cậu nhóc có ý đồ từ chối, kéo góc áo của Tô Sở Vọng ở bên cạnh, chờ mong nói: “Con có thể lựa chọn không đi xem buổi biểu diễn của Tô Đường được không?”

“Có thể.” Tô Sở Vọng nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó không chờ Tô Gia Thố nở nụ cười, ông lập tức bổ sung thêm câu sau: “Đồng thời ba có thể lựa chọn đánh con một trận.”

Tô Gia Thố: “......”

Bàn tay đang nắm lấy góc áo của người đàn ông chợt buông ra.

Cậu nhóc bực mình nghiêng đầu sang một bên không muốn nói chuyện tiếp nữa.

Nếu không phải đuối lý trước, ba sẽ không thể ép cậu nhóc đi xem quỷ mít ướt biểu diễn.

Giữa hai lựa chọn là bị đánh một trận tơi bời với tham gia buổi biểu diễn văn nghệ, Tô Gia Thố chỉ có thể bất lực chọn vế sau.

Cậu nhóc không hối hận về việc đã ăn hϊếp em gái vào hai ngày trước, chỉ là tiếc nuối vì mình không nhẫn nhịn thêm hai ngày, đúng lúc xui xẻo đυ.ng trúng buổi biểu diễn này.

Nếu không phải trùng hợp có buổi biểu diễn này, Tô Gia Thố đoán rằng ba sẽ không lấy việc đánh cậu nhóc một trận tơi bời ra hù dọa, cùng lắm thì bị đánh vài cái không nặng không nhẹ vào mông thôi.

Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc, cậu nhóc không dám mạo hiểm đến như vậy.

Trước cổng trường có giáo viên của các lớp đang tiếp đón phụ huynh đến tham gia buổi diễn văn nghệ.

Đám người Tô Sở Vọng vừa đi tới đã lập tức gặp được chủ nhiệm lớp của Tô Đường.

Đồng thời chủ nhiệm lớp cũng phát hiện ra bọn họ, bà có chút chần chờ khi nhìn thấy Tô Sở Vọng, nhưng khi thấy Tô Gia Thố đứng ở bên cạnh ông, bà mới xác định được thân phận của người đàn ông này.

Sau đó bà đi tới chào hỏi bọn họ.

Khi thấy được Quý Nhiên đứng phía sau Tô Gia Thố, cô giáo cười nói: “Nhiên Nhiên cũng trở về cùng à.”

Chủ nhiệm lớp hiện tại của Tô Đường cũng là chủ nhiệm trước kia của Quý Nhiên và Tô Gia Thố, dù đã qua hai năm, nhưng cô Thái Thái vẫn còn ấn tượng rất sâu đối với bọn họ.

Suy cho cùng thì lúc đó Tô Gia Thố và Quý Nhiên là hai bé trai đẹp nhất được nhóm giáo viên lén lút công nhận, lại còn rất thông minh.

Quan hệ của Tô Gia Thố và Quý Nhiên khi còn học mẫu giáo rất tốt, hai đứa nhỏ cùng nhau trở về trường tham gia buổi diễn văn nghệ của em gái Gia Thố, cô Thái Thái cũng không có cảm giác kinh ngạc.

“Chào cô Thái Thái.”

“Chào cô Thái Thái.”

Hai cậu bé gần như là chào hỏi cô giáo cùng một lúc, cô Thái Thái là một giáo viên vừa dịu dàng lại tốt bụng, ở cùng bà ba năm, bọn họ đều rất thích bà.

Lúc Tô Sở Vọng đứng ở chỗ đăng ký thông tin, cô Thái Thái mang ba ly nước trái cây lại cho bọn họ.

Thời tiết nóng nực, cho nên hôm nay trường mẫu giáo ép rất nhiều nước trái cây, đựng ở trong ly giấy có nắp đậy nhiều màu sắc, để phát cho học sinh và phụ huynh đến tham gia buổi biểu diễn.

“Năm nay nhà trường có rất nhiều tiết mục văn nghệ đặc sắc, các bạn nhỏ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.”

“Đường Đường biểu diễn kịch nói, là nhân vật rất lợi hại....” Trên đường dẫn bọn họ đi đến hội trường, cô Thái Thái đã giới thiệu với họ.

Đường Đường là nhũ danh của em gái Tô Gia Thố, Quý Nhiên đã gặp qua cô bé vài lần, trong ấn tượng là một bé gái xinh xắn và ngoan ngoãn.

Qua vài lần gặp gỡ tiểu Tô Đường, Quý Nhiên có thể nhìn ra được cô bé rất thích anh trai của mình.

Nhưng Tô Gia Thố lại vô cùng chán ghét đứa em gái cùng cha khác mẹ này của mình, mỗi khi nhắc đến cô bé đều mang theo vẻ mặt ghét bỏ, còn luôn trêu cợt cô bé.

Càng không thể tham gia buổi biểu diễn vì tiểu Tô Đường, mặc dù bị ba tìm được cơ hội uy hϊếp đến đây, Tô Gia Thố còn muốn lôi kéo Quý Nhiên đến cùng.

Đi qua sân thể dục chính là tòa nhà dạy học, Tô Gia Thố đi đến bên cạnh Quý Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Quý Nhiên, cậu còn nhớ rõ không?”

“Đừng để cho tiểu quỷ kia biết được mình bị ép buộc tới đây tham gia buổi biểu diễn này, nhất định là do cậu muốn về trường cũ, nên mình mới về cùng cậu.”

Khi nói đến chữ “mới” trong câu cuối, Tô Gia Thố còn cố tình nói chậm lại.

Tô Gia Thố đã nhắc về chuyện này rất nhiều lần lúc ở trên xe, Quý Nhiên “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Bị nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần, tất nhiên Quý Nhiên sẽ không thể nào quên được, ngay cả lý do Tô Gia Thố làm như vậy đều nhớ rất rõ ràng.

Nói là bị chú Tô uy hϊếp sẽ rất mất mặt với em gái, nói là chủ động đi tham gia buổi biểu diễn này sẽ làm cho Tô Đường vui vẻ.

Quý Nhiên không thể hiểu được, tại sao Tô Gia Thố lại kỳ quặc như vậy.

Vì phòng ngừa Quý Nhiên lỡ miệng nói ra, Tô Gia Thố lại lần nữa nhấn mạnh: “Mình không thể để con nhóc đó biết được mình đã khuất phục ba mình, cũng không thể làm cho con nhóc đó vui vẻ.....”

Quý Nhiên thở dài ở trong lòng, im lặng mà đi nhanh hơn.

Điểm này cũng làm cho cậu không thể hiểu được, tại sao Tô Gia Thố lại lải nhải đến như vậy.

Quý Nhiên đi lên phía trước nửa bước, Tô Gia Thố lập tức đi theo, đi đến bên cạnh cậu tiếp tục nhỏ giọng nhắc mãi.

Cô Thái Thái đi phía sau bọn họ cười nói: “Quan hệ của Nhiên Nhiên và Gia Thố vẫn tốt như vậy.”

Tô Sở Vọng gật đầu: “Đúng vậy.”

Cũng là do có duyên phận, Tô Sở Vọng và ba của Quý Nhiên trong giới doanh nhân có giao thiệp, giao tình cũng không tệ lắm. Mà Quý Nhiên và Tô Gia Thố là đứa bé có tính cách khác biệt nhau nhưng quan hệ

vẫn rất tốt.

Lớp học của Tô Đường ở lầu hai, cô Thái Thái dẫn bọn họ đi đến lớp đón Tô Đường, sau đó cùng nhau đi đến hội trường.

“Thật nóng, leo cầu thang thật đáng ghét.” Tô Gia Thố xụ mặt phàn nàn.

Làm người nhà của Tô Đường để tham gia buổi biểu diễn lại càng đáng ghét.

Tô Gia Thố không có quên, lúc trước khi cậu nhóc còn học mẫu giáo, không có bất kì một người nào làm người nhà của cậu nhóc đến tham gia buổi biểu diễn.

Thời điểm cúi đầu oán giận, Tô Gia Thố không chú ý tới có một bé gái đang xuống cầu thang rất nhanh.

Cô bé đi quá nhanh nên không cẩn thận bước hụt một bước, cô bé hét lên và ngã về phía Tô Gia Thố.

Cũng may Tô Sở Vọng nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ được hai đứa nhỏ.

Cô Thái Thái và mẹ của bé gái giật nảy mình.

“Huyên Huyên, có phải mẹ đã nói với con lúc đi xuống cầu thang phải đi từ từ đúng không?” Đối phương kiểm tra thấy cô bé không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó dẫn theo cô bé đi xin lỗi.

Mặc dù không có ai té ngã nhưng trên tay Tô Gia Thố đang cầm ly nước trái cây, nắp ly không phải là loại nắp kín, một ly nước ép dưa hấu chưa uống đều bị đổ hết vào l*иg ngực của cậu nhóc.

Hôm nay Tô Gia Thố mặc áo trắng, từ ngực đến vạt áo đều là màu đỏ dữ tợn.

Tô Gia Thố vẫn còn đang giật mình, cúi đầu nhìn thì thấy quần áo đã dơ thành như vậy, nháy mắt sắc mặt càng không vui.

Trên người con trai bị đổ nước dơ thành như vậy, thậm chí hiện tại còn có nước rỉ xuống, sắc mặt Tô Sở Vọng cũng không tốt chút nào.

Cô Thái Thái nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau cho Tô Gia Thố nhưng khăn giấy cũng không có tác dụng gì.

Thời tiết nóng nực, trên người vừa ướt vừa dính, Tô Gia Thố vô cùng khó chịu.

Tô Gia Thố càng nhăn chặt chân mày: “Làm sao bây giờ?”

“Lau cũng không sạch đâu, thay một bộ quần áo khác đi.” Quý Nhiên nói.

“Phòng nghỉ có quần áo dự phòng, cô đi mượn một bộ lại đây.” Cô Thái Thái đề nghị “Để ba con dắt con đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, được không?”

Cũng chỉ còn cách này là tốt nhất thôi, Tô Sở Vọng và Tô Gia Thố đều đồng ý.

Phòng nghỉ ở trường mẫu giáo là nơi để các bạn nhỏ ngủ trưa, là phòng ở ngay bên cạnh mỗi lớp học.

Bọn họ đi lên lầu hai, phòng học đầu tiên ở ngay lối rẽ của cầu thang chính là lớp học của Tô Đường, cũng là lớp học trước kia của Quý Nhiên và Tô Gia Thố.

Nhà vệ sinh mỗi tầng nằm ở đầu kia của hành lang, thời điểm đi ngang qua lớp học, Quý Nhiên tỏ vẻ cậu có thể đi vào lớp trước.

Bên ngoài xác thật rất nóng, đi như vậy trong chốc lát, Quý Nhiên chỉ nghĩ nhanh đi đến nơi có điều hòa.

“Đường Đường cũng ở trong lớp, Nhiên Nhiên ở bên trong chờ mọi người nha.”

Cô Thái Thái cho rằng Quý Nhiên cũng rất quen thuộc với tiểu Tô Đường, bà dặn dò một câu, thấy Quý Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, bà mới yên tâm đi đến phòng bên cạnh để lấy quần áo.

Bởi vì trước đây Quý Nhiên cũng học ở phòng này, cho nên lúc đi vào rất tự nhiên.

Có nhiều học sinh đã cùng phụ huynh đi đến hội trường, trong lớp chỉ còn hơn một nửa bạn nhỏ, không có giáo viên canh giữ ở chỗ này, bọn nhóc cứ ríu rít như chim sẻ, cực kỳ náo nhiệt.

Hơn nữa bởi vì sắp bắt đầu diễn, các bạn nhỏ đều mặc trang phục cần thiết cho buổi biểu diễn, trong lớp tựa như có một đám động vật nhỏ chạy tới chạy lui.

Ánh mắt của Quý Nhiên lướt qua người mấy đứa nhỏ, có chút tò mò về chủ đề kịch nói năm nay.

Chẳng lẽ có liên quan đến vườn bách thú?

Có một vài bạn nhỏ chú ý tới Quý Nhiên vừa mới bước vào, anh trai không quen biết này cao hơn bọn chúng một cái đầu, thái độ tùy tiện, càng không phải là do cô Thái Thái dẫn đến.

“Anh là ai?” Có bạn nhỏ can đảm hỏi.

Quý Nhiên vừa vào cửa đã suy nghĩ đến thân phận của mình, nói: “Phụ huynh tham gia buổi biểu diễn.”

“Làm gì có ba mẹ nào nhỏ như vậy?” Bạn nhỏ đang dò hỏi trợn mắt, rõ ràng là cảm thấy Quý Nhiên đang nói dối.

“Anh là anh trai của ai phải không? Anh trai cũng là phụ huynh à?” Một bạn nhỏ khác cũng hỏi.

Quý Nhiên gật đầu, đồng thời tầm mắt cũng tìm kiếm giữa đám động vật nhỏ trong phòng.

Có một khó khăn nhỏ không thể không kể đến trong việc biểu diễn kịch thiếu nhi giữa mùa hè, chính là thời tiết quá nóng, trang phục biểu diễn đều không được quá dày.

Rõ ràng cô Thái Thái cũng nhọc lòng, chuẩn bị quần áo cho các bạn nhỏ rất chăm chút, cố gắng làm cho mọi người liếc mắt một cái sẽ lập tức nhận ra bọn nhỏ đang diễn loại động vật nào.

Giữa một đống mũ và phụ kiện tóc lòe loẹt, Quý Nhiên cảm thấy ưng ý nhất là chiếc băng đô tai mèo.

Chiếc băng đô mỏng màu hồng nhạt, và đôi tai mèo lộ ra ngoài cũng chỉ là một hình tam giác đơn giản. Chủ nhân của chiếc băng đô là một bé gái thắt tóc hai bím, tóc dài vừa đến ngang vai, bím tóc nhỏ được uốn cong ra ngoài tạo thành một độ cung, có chút đáng yêu.

Quý Nhiên không nhìn nữa, đang định tiếp tục đi tìm em gái của Tô Gia Thố thì nghe được giọng nói ngọt ngào của cô bé.

Trong giọng nói có chút ủy khuất nhưng cố giả vờ bình tĩnh, cô bé nhỏ giọng thương lượng với người khác: “Cậu đừng phá hư mẹ của mình được không? Mình, mình đền cho cậu một người mẹ mới.”

Quý Nhiên: ???

Thân là một học sinh lớp hai ở tiểu học, giờ phút này Quý Nhiên có trăm triệu điểm hoang mang.

Hiện tại ở trường mẫu giáo đã có một ý nghĩa mới về từ “mẹ” này sao?

Có thể phá hư còn có thể đền mới....... Chắc là không phải “mẹ” mà cậu hiểu.