Đi ăn một bữa đồ nướng cũng không được yên.
Giang Sóc ngồi trên xe lăn, nam sinh kia ngã xuống trước mặt anh, trừng anh với khuôn mặt hung dữ giống như hận không thể liều mạng tôi sống cậu chết với anh.
Tiền Đạc Hâm kéo một chiếc ghế qua, ấn người đang nhấc người lên kia xuống lại.
"Chu Nghị con mẹ nó nhà mày, một ngày không chỉnh mày là mày ngứa người có phải không? Xem có hạ tiện không chứ?"
"Mày thả ông đây ra, mày là chó, Giang Sóc mày có bản lĩnh đấu tay đôi với tao này."
Mặc dù bị đè xuống, chân thì run lên không nhưng nam sinh tràn đầy sức sống tuổi trẻ vẫn cứng miệng như cũ, cứ văng tục chửi thề không chịu nhận thua.
"Thích gây chuyện, giữ miệng cho sạch hộ tao cái."
Tiền Đạc Hâm không đủ lực, cậu ta ghét nhất là người như Chu Nghị, đánh không lại, miệng cũng không đấu nổi cậu ta, một lần chỉnh cậu ta mấy ngày sau hết đau thì lần sau cậu ta còn dám.
Tiền Đạc Hâm đấu võ mồm không thắng nổi cậu ta, cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm, còn chưa kịp vung lên thì bị một tiếng khịt mũi hờ hững đánh gãy.
Thiếu niên lười nhác ngồi trên xe lăn, áo sơ mi trắng tay ngắn không có một chút xộc xệch nào mà vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.
Thái độ của anh vô cùng lười biếng, ngạo mạn không để ý bất kỳ thứ gì.
"Đấu tay đôi sao?" Anh chầm chậm lên tiếng, ngữ khí ngái ngủ nói thẳng ra:"Đấu tay đôi gì mà đấu với một người tàn tật, mày đang ức hϊếp người khác đấy."
...
Vừa nghe xong lời này thì những người xung quanh đều bật cười.
Câu nói này không có sai, Giang Sóc người ta còn đang ngồi trên xe lăn, Chu Nghị nói vô cùng chính xác, chỉ trích họ lấy nhiều ức hϊếp ít muốn đấu tay đôi, rõ ràng là đang chơi xấu.
Chỉ là ngữ khí trong lời nói của Giang Sóc thật sự không đủ, âm cuối ngân cao lên, so với lời chửi mắng trực tiếp thì càng khiến người khác sôi máu hơn.
"Đúng thế, muốn đấu tay đôi vậy thì mày phế chân mình trước đi."
Tiền Đạc Hâm không thể vui nổi.
Cậu ta không ít lần lĩnh giáo được bản lĩnh chỉ bằng một lời nói mà đâm chết người này của Giang Sóc, đối phó với người khác, anh thật sự sướиɠ muốn chết.
Chu Nghị nhất thời không tiếp lời, mặt cậu ta đỏ cả lên rồi thuận chửi một câu: "Mày giả vờ cái gì."
Tiền Đạc Hâm nhún vai:"Ai giả vờ chứ, không phải do mày mới bước vào cửa đã la lối om xóm kêu người ta là tàn tật sao, giờ lại không thừa nhận rồi."
Vốn dĩ họ đang ăn đồ nướng ngon lành, thật xui xẻo mới gặp mấy người bọn Chu Nghị.
Bọn Chu Nghị thuộc lớp 1, là những thiếu gia học dốt phá phách nhất Trường Trung học số 8 Đại An, lớp bọn họ ở tầng một phía trước, loạn đến mức ngay cả giáo viên cũng không quản nổi.
Giang Sóc ở Trường Trung học số 8 rất có tiếng, Chu Nghị ở tòa nhà một phất lên như diều gặp gió lại rất có quyền hành, không chịu ở yên mà đến tòa thứ hai khıêυ khí©h vài lần, qua mấy lần cũng chẳng được gì, từ đó bắt đầu gây thù kết oán.
Nghe nói chân Giang Sóc bị thương, Chu Nghị đang nói chuyện với điệu bộ kỳ quặc mập mờ trong quán đồ nướng, bên trái là một người tàn tật, bên phải lại là một phế vật.
Tiền Đạc Hâm không nghe nổi nữa, cậu ta trực tiếp rời khỏi ghế.
Giang Sóc không thèm để Châu Nghị vào mắt mình, con người này ngang ngược thì đúng là ngang ngược thật, cũng là một người mềm nắn rắn buông, chân cũng run lên như cái sàng luôn rồi.
*欺软怕硬: mềm nắn rắn buông là chỉ người biết lựa theo tình hình mà xử lý, hành động cho hợp lý. Một ví dụ khá gần với câu này và tính cách của nhân vật này ở đây là "bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh".*筛子: Dụng cụ sàng, có những lỗ to nhỏ hình vuông, tròn... dùng để lọc, sàng đồ. Khi sử dụng đồ dùng này thì phải dùng lực rung lắc để sàng đồ cần sàng.Ánh mắt anh nhàn nhạt nâng lên, không thèm để ý.
Bánh xe lăn sang bên phải, anh liếc ngang nhìn ra phía bên ngoài cửa rồi chợt dừng lại một chút, nhìn thấy có một gương mặt quen thuộc trong đám người kia.