Chương 34

Bộ đồng phục học sinh tôn lên vóc dáng ưa nhìn, đôi chân thon và thẳng, nước da của cô gái rất trắng. Toàn thân cô không có trang trí thêm cái gì thừa thãi, chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu nhưng vô cùng tươi tắn và xinh đẹp.

Mấy bạn nữ lén nhìn trộm cô, bạn nam ở bên cạnh cô cũng không được tự nhiên mà đỏ mặt.

"Theo tớ thấy, nơ bướm màu đen cũng đẹp đấy chứ." Có một bạn nữ không nhịn được mà phát ra một âm thanh rất nhỏ.

Trình Bạch Hủy nhìn bóng lưng của An Vu, trong lòng không thể nói lên có cảm giác gì.

Ngoài hành lang loạn cả lên, Tống Băng từ phòng làm việc giáo viên bước ra, nghiêm khắc bảo học sinh dựa theo chiều cao mà xếp thành hàng.

An Vu cao 1m65, cô đứng ở giữa hàng.

Đây là lần đầu tiên An Vu tham gia tiết chào cờ của trường, thật không trùng hợp là thứ hai của hai tuần trước đều mưa, thế nên tiết chào cờ của trường bèn dời đến hôm nay.

Sân trường rất rộng, các lớp chỉnh đốn mất khá nhiều thời gian, các học sinh lớp thực nghiệm đã xếp thành hàng xong, bọn họ đều mang đồng phục chỉnh tề, hàng xếp đứng thẳng tắp.

Ngược lại bên kia là lớp hỗn hợp, mặc đồng phục không hề chỉnh tề xíu nào, có một nửa trong số các học sinh mặc quần áo của mình, còn quần áo bên ngoài thì lại càng xộc xệch hơn.

Buổi chào cờ có học sinh đại biểu lên phát biểu, đại biểu của khối 11 là Tống Kỳ Thành, cậu ta từ phía sau bước lên trước, cầm theo bài phát biểu đã được viết trước, các bạn nữ trong lớp đều đang nhìn cậu ta.

Trình Bạch Hủy mím môi dưới, lần thi trước cô ta đứng thứ hai, nếu như không phải có Tống Kỳ Thành thì người lên phát biểu chính là cô ta rồi.

Tống Kỳ Thành ở phía trên phát biểu, các bạn lớp thực nghiệm đều nghe rất nghiêm túc, nhưng lớp một bên lại ồn ào náo loạn, không một ai có hứng thú cả.

Tiếng quát của hiệu trưởng vang vọng khắp cả sân trường, bài phát biểu của Tống Kỳ Thành cũng buộc phải dừng lại.

Tâm tình của Trình Bạch Hủy cũng tốt lên một chút, Tống Kỳ Thành phát biểu quá khô khan, mọi người đều không có hứng thú.

Cô ta cười đùa trên nỗi đau của người khác, còn không bằng không đi lên đó cho rồi.

Tống Kỳ Thành phát biểu xong thì đi xuống, mấy tốp người chỉ có lớp thực nghiệm vỗ tay cho cậu ta, các thành phần hay gây chuyện tại lớp bình thường ở ngoài cùng lại hò hét.

"Đại biểu của chúng ta có bảo cậu ta lên đại biểu à? Ai vậy, đúng thật là."

Một trận cười hi hi ha ha vang lên.

An Vu nhìn thấy sắc mặt Tống Kỳ Thành không kìm được mà đỏ lên.

Tiết chào cờ kết thúc, học sinh trên sân trường lần lượt giải tán, những lớp còn xếp hàng cũng bị học sinh của lớp bình thường xông lên làm tản đi.

An Vu đứng kẹt giữa đám người, dần dần cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người kia.

Chiếc xe lăn màu xám đen được người khác đẩy, thiếu niên tùy ý mang một chiếc áo phông tay ngắn màu đen, đôi chân dài ẩn trong cái quần ống hộp cùng với đôi giày thể thao quen thuộc, chân anh đặt trên kệ để chân.

Mấy bạn nam đứng vây quanh cạnh anh, có một bạn nói gì đó, những người khác cũng lớn tiếng cười theo.

An Vu phát hiện môi anh khẽ cong lên, anh lười biếng chống tay vào lưng ghế, cả khuôn mặt đều mang theo vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, vô cùng lười nhác nghe người bên cạnh nói chuyện.

An Vu mím môi dưới, cô thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, nhân duyên của anh khá tốt, người trong lớp hình như chăm sóc anh cũng không tệ.

Sau khi kết thúc thì sân trường rất loạn, đường ra hẹp hơn rất nhiều, An Vu bất giác đi theo sau những người đó.

Bọn họ đi thực sự rất chậm.

An Vu mím môi, cô lặng lẽ nhấc bước định từ bên này đi tắt sang bên kia.

Chỉ là An Vu vừa mới nhấc chân thì Giang Sóc đã nghiêng mặt sang.

Sau đó anh như nhận ra gì đó rồi nhìn về phía cô.