Chương 30

Đến Đại An cũng sắp khoảng hai tháng rồi, trừ tiểu khu Cổ Lộng và trường học thì An Vu vẫn chưa đi tới những nơi khác.

Cô quanh quẩn ở tiểu khu Cổ Lộng được hai vòng, đi đến cửa hẻm thì cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Cửa xe hạ xuống, cô nhìn thấy đó là dì Phương.

Dì Phương mang một bộ sườn xám màu tím, trang điểm lên nhìn trông rất đẹp.

Bà ấy cười dịu dàng hỏi cô: "Vu Vu à, sao cháu lại ở đây? Không đi học sao?"

Lời vừa nói xong, chưa đợi An Vu trả lời thì dì Phương bèn nhớ ra: "Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần."

Bà ấy thở dài: "Hầy, kể từ khi Lục Thanh Hoài lên đại học thì dì cũng không nhớ rõ là ngày bình thường hay ngày ngày cuối tuần nữa."

Nghe đến cái tên Lục Thanh Hoài, An Vu nhớ đến hình như cả tuần rồi mình chưa gặp anh ấy.

Cô do dự hỏi: "Anh Thanh Hoài còn đang ở trường ạ?"

"Ừm, trường đại học nó gần nhà, mấy ngày trước nó với bạn nó rời khỏi thị trấn đi chơi, hôm nay về nên giờ dì đi đón nó đây."

Dì Phương hỏi cô: "Tới sân bay, Vu Vu có muốn đi cùng không?"

An Vu vốn không có việc gì làm, lượn mấy vòng ở hẻm nhỏ rồi cũng phải về nhà.

Cô không muốn về nhà vì vậy nên cô lên xe đi với dì Phương.

Trên xe có tài xế, cô và dì Phương ngồi ở ghế sau. Ngồi trên xe rảnh rỗi có trò chuyện với dì Phương mấy câu, chủ đề nói đến nhiều nhất vẫn là việc học tập của cô, cô ở trường có thích ứng được không, bài học trên lớp có khó hay không.

An Vu nói đại khái tình hình của mình, dì Phương nhiệt tình nói: "Nếu cháu gặp phải vấn đề gì thì cứ hỏi anh Thanh Hoài, cuối tuần nào nó cũng sẽ về nhà."

An Vu gật đầu nói "Dạ".

Xe chạy đến sân bay, An Vu và dì Phương đứng ở chỗ đón người đợi Lục Thanh Hoài.

Anh ấy kéo theo một cái vali, áo sơ mi màu trắng cùng quần tây, trên chiếc mũi là đôi kính râm, cả người đều mang theo dáng vẻ khoan thai tươi mát bước tới.

"Sao chỉ có mình con vậy?" Dì Phương nhìn về phía sau anh ấy: "Ngật Nghiêu đâu?"

"Ầy, cậu ta đâu dám quang minh chính đại đi ra như vậy, nhân viên đưa cậu ta đi qua đường đặc biệt rồi."

An Vu nghe không hiểu họ đang nói đến ai.

An Vu khẽ nghiêng đầu, Lục Thanh Hoài nâng tay chạm vào tóc đuôi ngựa của cô: "Long trọng vậy sao, đến An Vu còn tới đón anh."

An Vu phục hồi lại bình thường, mặt cô lặng lẽ đỏ lên.

Lễ phép gọi một tiếng anh Thanh Hoài.

Họ không vội về nhà mà đi quán ăn gần đó ăn cơm trưa. Vào một quán ăn Nhật, vô cùng yên tĩnh, trên tường có treo rất nhiều bộ truyện tranh Nhật.

Quán ăn Nhật lên món rất nhanh, từng chòng sushi được đưa lên, mỗi một cái đều không giống nhau.

An Vu đã từng ăn sushi, nhưng ăn cơm nắm nhiều hơn.

Khi ở trấn Bình An, cô sẽ đến nhà ăn để mua một suất cơm nắm kiểu Nhật, bên trong có thịt thăn và ruốc, bên ngoài là rong biển nori, một cái nhỏ nhưng ăn lại rất no.

Lục Thanh Hoài gắp cho cô một miếng sushi cá hồi: "Thử cái này xem, rất ngon đó."

An Vu nhìn chằm chằm miếng sushi cá hồi trong đĩa, mặt cô rũ xuống nói một câu cảm ơn với anh ấy.

Lục Thanh Hoài nhìn An Vu, cô nhóc này trầm tính thật, thực sự quá ngoan.

Nếu như anh không nói chuyện thì sợ là nha đầu này sẽ cứ cúi đầu như vậy ăn cơm mất.

"Nha đầu, thấy thế nào? Đến trường mới cũng được hai tuần rồi nhỉ, có gặp rắc rối nào trong việc học không?" Lục Thanh Hoài chủ động tìm chủ đề nói chuyện.

An Vu vẫn còn đang nhai miếng sushi cá hồi kia, đây là lần đầu tiên cô ăn cá hồi.

Lúc phục vụ đơn thực đơn đến có có nhìn qua giá của nó, một miếng sushi nhỏ nhỏ là cô có thể mua được ba bốn nắm cơm nắm rồi.

Thịt của cá hồi béo béo, nhưng ăn vào trong miệng có vị rất lạ, giống như đang ăn thịt mỡ vậy.

An Vu không quá thích, cô gần như miễn cưỡng bản thân nuốt xuống.