"Em đúng là phải cố gắng hơn." Tống Băng lại nhìn thành tích tổng hợp của cô.
Tuy điểm của An Vu đã đạt đến điểm trung bình nhưng điểm các môn tự nhiên của cô vẫn rất thấp.
Tống Băng rất rõ ràng một cô gái không đạt được điểm cao ở môn tự nhiên. Cơ hội leo lên sau này có thể vô cùng xa vời. Điểm thi đua của lớp A12 nhất định sẽ bởi vì cô bé này mà giảm xuống.
Bà ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm nay. Nếu thành tích của lớp bà ta mà vượt qua các lớp khác, sau đó bà ta sẽ được thăng chức, nhận được nhiều tiền lương, phần thưởng,...
Tống Băng cảm thấy hơi phiền. Lúc trước, sao trường lại sắp xếp cô bé này đến lớp của bà ta nhỉ.
"Sau ngày Quốc Khánh, tôi sẽ xem xét em có thể vào lớp chúng tôi hay không. Chỉ có thể nói thành tích hiện tại, hoàn toàn không được."
An Vu cũng không ở trong văn phòng lâu.
Cô ra khỏi văn phòng. Lúc này, trời thoáng tối sầm lại, mây đen đen kịt, tiếng sấm nhẹ nhàng đến, giống như sắp mưa.
Không khí khô nóng lại ngột ngạt, An Vu dừng bước bên ngoài lớp. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, vị trí của cô vẫn vây kín người như thường lệ.
An Vu bỗng nhiên không muốn trở lại lớp học.
Cô xoay người, leo lên lầu trước rồi đi theo hành lang dài, không có mục đích.
Đã đến trường học được gần hai tuần nhưng lộ trình mỗi ngày của cô đều cực kỳ giống nhau. Khuôn viên Trường Trung học số 8 Đại An rất lớn, nhưng ngay cả tòa nhà giảng dạy của lớp 11, cô cũng không chưa từng đi hết chỗ đó.
Có lẽ được phép ngăn cách chia ban nên có rất nhiều lớp học trống. Khu đó đã được chuyển đổi thành phòng hoạt động.
An Vu chậm rãi đi qua.
Mấy ngày nay đến Đại An, cô dành phần lớn thời gian cho việc học tập. Cô cần phải dành thời gian tự học, học thêm nội dung lớp 11 chưa từng học qua. Tuy nhiên, cô cũng không phải thần tiên, không có cách nào học một lần là thuộc.
Thật xấu hổ khi nói rằng cô vẫn chưa tìm thấy một người bạn tốt. Cho dù một tình huống xấu hổ đã xảy ra.
Sự trầm mặc của cô trái ngược hoàn toàn với Trình Bạch Hủy.
Tính cách của cô thực sự rất tốt, đó là hơi chậm hiểu.
Cô không am hiểu chủ động, không muốn miễn cưỡng bản thân phải đi lấy lòng người khác.
Cho nên cho tới nay, hình như cô không phải là một cô gái đáng yêu.
Chu Linh gần gũi với cô cũng từ chối kẹo mυ"ŧ của cô.
Câu nói lạnh lùng của Tống Băng đã chọc thủng lớp bảo vệ trái tim rất cứng cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị tan vỡ.
Cô vô thức đi dạo lên tầng cao nhất. Hành lang bên cạnh là giàn hoa rỗng, quấn quanh cành hoa.
Mùa nở rộ của hoa tử đằng đã qua từ lâu, lá rụng khô héo rơi trên mặt đất.
Nơi này rất hẻo lánh, trên bậc thang có thể nhìn xuống toàn bộ trường học. Đây là một góc bí mật rất thích hợp để giải sầu.
Góc hẻo lánh này là nơi các nhóm học sinh tụ năm tụ ba tới hút thuốc nên đống tàn thuốc là rơi đầy đất. Ngay cả cuối hành lang cũng có bậc thang dẫn đến sân thượng thông với tòa nhà thứ hai.
An Vu đẩy hành lang dài ra, gió mạnh trước mặt thổi loạn tóc mái của cô.
Cầu thang ảm đạm bởi vì bị ánh sáng chiếu vào mà dần rõ ràng, An Vu nhìn chữ viết đầy trên tường.
Tàn thuốc lá, khăn giấy, thư tình xé nát. Góc tối này ẩn chứa cảm xúc thiếu niên thiếu nữ không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Khi nào tớ mới có thể rời khỏi đây, tớ thật sự muốn chết."
"Còn có thể chống đỡ được không?"
"Tôi sắp rời khỏi đây. CHD, tôi rất thích cậu."
"Vì sao ai cũng đều đổ oan tôi, tôi đã làm sai cái gì?"
"Tôi chính là người dư thừa. Cứ như vậy đi."
An Vu ngồi trên cầu thang một lát, lặng lẽ tiêu hóa tâm trạng vào giờ phút này.
Tầng trệt lắc lư, có học sinh đang chạy.
Thời gian rảnh rỗi để lại cho cô rất ngắn, tháp chuông xa xôi rung chuông dự bị.