Tiền Đạc Hâm sửng sốt.
Thật ra, cậu cũng không biết cuối cùng là lời đồn này truyền ra từ chỗ nào. Sau này, lời đồn càng ngày càng phóng đại, thậm chí có người còn nói Giang Sóc đã không còn chân, bên trong chỉ là chân giả gắn vào thôi.
Trên bảng thông tin, cái gì cũng đều có. Có người nói là anh gắn chân giả từ máy móc, có người nói là gỗ.
Mấy lần cậu ta đưa bài viết cho Giang Sóc xem anh cũng không thèm quan tâm, thậm chí bản thân cũng bị tẩy não thành người khuyết tật.
Tiền Đạc Hâm nhớ tới ngày đó, anh dùng thân phận người khuyết tật trêu chọc bạn học kia...
Từ từ — Đợi một chút.
Tiền Đạc Hâm nhíu mày.
Cậu cảm thấy chỗ này không đúng? Cô gái như Trình Bạch Hủy luôn theo đuổi anh, nói chuyện với anh nhưng anh vẫn dùng gương mặt lạnh lùng, cả người rõ ràng đều bài xích.
Từ khi nào đã bắt đầu chủ động trêu chọc cô gái đó?
Giang Sóc sẽ không phải là?
Tiền Đạc Hâm thầm sợ hãi, không dám tưởng tượng.
Trời ơi, cô gái kia mới đến có vài ngày. Đây là lần đầu tiên Giang Sóc gặp mặt cô ấy, vừa thấy đã yêu rồi.
Nhưng mà đuổi theo cô gái này mà lại dùng thân phận người khuyết tật, vẫn có thể theo đuổi kịp?
Mới chỉ trong chốc lát, Tiền Đạc Hâm liên tục thay đổi sắc mặt. Khi thì hoang mang, khi thì khϊếp sợ, khi thì khó có thể tiếp thu được tin tức này.
Trình Bạch Hủy đợi thật lâu, thấy sắc mặt Tiền Đạc Hâm kỳ quái. Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác không tốt.
Quả nhiên không bao lâu, cậu ta như phục hồi tinh thần, lại tiếc nuối thở dài.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu nói: "Ừ."
"Cậu khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn. Đừng nhìn vẻ ngoài thảnh thơi nhẹ nhàng của cậu ấy, bị nghẹn tâm lý lâu lắm rồi."
Có thể không nghẹn à? Què luôn rồi.
Đó là người khuyết tật!
Sắc mặt của Trình Bạch Hủy trắng bệch, cơ thể cô ta lắc lư, hơi khó có thể tiếp thu sự thật này.
Đó chính là Giang Sóc, là Giang Sóc!
Là người duy nhất cô ta tự nhận mình có thể xứng đôi. Cho dù là gia thế, ngoại hình hay là mị lực của anh.
Nhưng anh... sao anh có thể không có chân?
Trình Bạch Hủy cho rằng Giang Sóc đang lừa cô ta nhưng mà Tiền Đạc Hâm đã nói đến mức này. Cuối cùng, cô ta không thể giữ được nụ cười trên mặt, vội vã chạy ra khỏi lớp A8.
Tiền Đạc Hâm nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trình Bạch Hủy, gãi đầu.
Cậu ta là người thích lo chuyện bao đồng và xem kịch, những màn tình cảm sâu đậm nhưng ngược đãi nhau như vở kịch cổ kỹ kia thì cậu ta không cần xem quá nhiều. Tình cảm không có chút tai họa nhỏ giữa đôi tình nhân này thì không thể tiến bộ.
Tuy rằng cậu ta lừa gạt Trình Bạch Hủy nhưng nếu cô ta biết rõ Giang Sóc đã là người tàn tật vẫn đồng ý không rời bỏ anh thì đó chính là tình yêu đích thực.
Trái tim của Giang Sóc cho dù làm bằng sắt cũng hóa thành nước đi.
Nếu không phải lời nói......
Trùng hợp cũng giúp Giang Sóc giảm bớt cảm giác bị cô ta dây dưa.
Tiền Đạc Hâm rất là đắc ý, cậu ta thật sự là một thiên tài.
—
Trình Bạch Hủy từ lớp 8 trở về, sắc mặt không tốt lắm.
An Vu phát hiện cô ta thất thần trong toàn bộ tiết học, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra chơi, liên tục nhắn tin.
Nhưng một tiết học nhanh chóng trôi qua, cô ta đã thu xếp được tâm trạng mình. Bây giờ, nhìn cô ta như không có chuyện gì xảy ra.
Tiến độ học tập ở Đại An rất nhanh, hai tuần sau họ đã trải qua một số kỳ thi. Một số môn học chính đã được tổ chức kiểm tra một lần.
Tốc độ chấm bài thi của lớp thực nghiệm rất nhanh. Buổi sáng thi xong bài thi thì buổi chiều liền ra kết quả.
Ngoài dự đoán của mọi người, Ngữ văn và Tiếng Anh của An Vu đứng đầu lớp. Hai môn này vào học kỳ trước đều là thế mạnh của Trình Bạch Hủy.
Lần này, Trình Bạch Hủy không làm bài tốt. Môn Ngữ văn và tiếng Anh thậm chí rớt khỏi top 10.