Trình Bạch Hủy mở album ảnh ra đưa cho các cô xem. Các cô giống như nhìn thấy một thế giới mới, vừa tò mò vừa hâm mộ.
Trình Bạch Hủy rất thích bộ dáng này của các cô ấy.
Cô ta ngồi ở vị trí đó, biểu cảm thảnh thơi ngẫu nhiên trả lời một số câu hỏi của các bạn học. Ánh mắt lại lặng lẽ di chuyển đến cô bạn ngồi cùng bàn.
Toàn bộ quá trình, An Vu không tham gia. Cô đặt sách tiếng Anh trên bàn, đang chép từ.
Lưng cô rất thẳng, đuôi ngựa gọn gàng mát mẻ, tóc mái mỏng bao trùm trán.
Đôi má rất trắng, đường cong trên toàn bộ gương mặt ôn hòa, không hề phủ một chút phấn lên má, làn da lại mịn màng không tỳ vết.
Trình Bạch Hủy bỗng nhiên cảm thấy bạn cùng bàn của cô ta hơi xinh đẹp.
Cô ta mới phát hiện hôm nay An Vu mặc đồng phục học sinh.
Tay áo ngắn màu trắng, bên dưới là chiếc váy đồng phục học sinh có dây thun ở thắt lưng. Cổ áo của cô đeo một chiếc nơ bướm màu đen, vẫn là loại đi kèm với đồng phục của trường học.
Loại nơ này quá xấu xí, đã không có nữ sinh đeo nó lên.
Trình Bạch Hủy bỗng nhiên cảm thấy không thể rời mắt. Trước kia, cô ta thật sự không thích mặc đồng phục học sinh, không làm bật lên sự đặc biệt của mình.
Nhưng bây giờ, cô ta đang nhìn cái gì.
An Vu, vì sao cô ấy mặc đồng phục học sinh lại đẹp đến vậy?
Vừa thanh tú vừa trong sáng.
Ánh mắt của Trình Bạch Hủy lạnh xuống, xung quanh ồn ào nhưng hình như cô không bị một chút ảnh hưởng nào.
Trình Bạch Hủy cảm thấy bị cô làm cho mất hứng.
Cô ta lấy socola ra khỏi túi của mình và chia cho các cô gái, là socola Thụy Sĩ.
Ngon và nổi tiếng, được bọc trong đủ loại giấy màu sắc.
Trình Bạch Hủy chia cho các bạn học xong, lấy một viên cuối cùng ném lên bàn của An Vu.
An Vu đang chép từ, bỗng nhiên có một viên socola bị ném đến. Cô bị dọa cho nhảy dựng lên.
Ngòi bút vẽ một cái, phải viết lại chữ cái thêm lần nữa.
An Vu nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt của Trình Bạch Hủy. Cô ta chỉ liếc mắt một cái, sau đó Trình Bạch Hủy không nhìn cô nữa.
An Vu không từ chối, cất socola vào rồi cười nói cảm ơn với cô ta.
Trình Bạch Hủy không đáp lại.
Thật ra, An Vu chỉ làm bạn cùng bàn có một ngày với Trình Bạch Hủy thôi vì hôm sau cô ta đã xin nghỉ học.
Lúc tan học, vị trí của Trình Bạch Hủy luôn vây quanh rất nhiều người, ít nhiều ảnh hưởng đến việc đọc sách của cô. Tuy nhiên, An Vu lại không phải là người chủ động, cô rất chậm hiểu.
Thời khóa biểu sắp xếp thời gian không giống nhau, nhưng mỗi ngày đều có tiết của các môn học chính.
Khi lớp học tiếng Anh kết thúc, trưởng nhóm thu bài tập về nhà. Sau đó, cậu ấy vô thức đặt lên bàn An Vu.
"An Vu, cho cậu nè. Còn Chu Tuấn chưa giao bài tập, cậu nhớ lấy bài tập nha."
"..."
Cô bạn nói xong mới phát hiện hình như không đúng. Trình Bạch Hủy ngồi bên cạnh, sắc mặt trầm xuống.
Cô gái cảm thấy ngượng ngùng, chỉ a một tiếng rồi đặt chồng vở lên bàn Trình Bạch Hủy, giải thích: "Tớ quên mất cậu đã trở về. Lúc cậu xin nghỉ, là An Vu đã đại diện cậu giúp mọi người mấy ngày nay."
"Phải không?" Trình Bạch Hủy thản nhiên cười, cô ta nhìn An Vu rồi nói: "Đã làm phiền cậu rồi."
Mặc dù cô ta cảm ơn An Vu, nhưng tâm trạng cũng không tốt lắm.
Áp suất không khí xung quanh đều thấp xuống.
Lúc Chu Linh chạy tới đưa bài tập về nhà cho Trình Bạch Hủy, cảm giác áp suất không ngừng giảm xuống.
Trình Bạch Hủy cầm lấy bài tập về nhà của cô ấy, lạnh lùng nói: "Lần sau có thể nhanh hơn được không?"
Chu Linh mím môi, giải thích: "Thật ngại quá. Có hai bạn không tìm được vở."
Trình Bạch Hủy lạnh lùng nhìn cô ấy, ôm chồng sổ bài tập xoay người rời khỏi phòng học.
Tính cách Chu Linh nhạy cảm, vành mắt liền đỏ lên.
Cô ấy cảm giác không biết nên làm gì. Thật ra cô ấy rất sợ Trình Bạch Hủy. Vì trước đây, Trình Bạch Hủy luôn giục cô ấy giao bài tập nhanh lên để có thể kịp thời gian chạy qua lớp A8.