Chương 23

"..."

Giang Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi, sửng sốt một lúc lâu, không nhịn được cười ra tiếng.

Tính cách cũng rất lớn.

Tiền Đạc Hâm xách một bình nước có ga trong tay, trong ngực còn ôm một bình khác. Cậu ta vừa vặn cái nút vừa đổ vào miệng, đảo mắt đã thấy Giang Sóc.

Cậu ta phun nước ngọt trong miệng, đồng phục học sinh ướt đẫm. Cậu ta bị sặc, ngây người như mới vừa gặp quỷ.

Tiền Đạc Hâm xông tới đứng trước mặt Giang Sóc. Cậu ta chớp mắt, dáng vẻ không dám tin hỏi: "Mẹ kiếp, Giang Sóc, cậu từ trên trời bay xuống à."

"..."

Giang Sóc nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn cậu ta giống như đang nhìn một tên ngốc.

Tiền Đạc Hâm vẫn cảm thấy rất hoang mang. Cậu ta nhìn theo hướng mà Giang Sóc vừa nhìn, là hướng thẳng đến căn tin. Trên hành lang trống rỗng, không có một bóng người.

"Không phải. Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Giang Sóc không quan tâm đến cậu ta, lười biếng dựa vào xe lăn, tự nhiên xoay một vòng.

Tiền Đạc Hâm đưa cho anh một lon nước ngọt khác, không có manh mối đi theo phía sau anh.

Giang Sóc, cái người này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thần bí vậy?

Lòng bát quái của Tiền Đạc Hâm dâng cao, người cũng nhanh nhẹn. Gần đây, có vẻ Giang Sóc xảy ra chút vấn đề.

Anh không nói, Tiền Đạc Hâm cũng không hỏi.

Trước cổng trường, một chiếc xe việt dã màu xanh lá cây quân đội quen mắt, là chiếc xe mới của Giang Sóc.

Chú Chung đứng bên ngoài chờ anh, Tiền Đạc Hâm ngọt ngào đi tới gọi một tiếng chú Chung. Còn chưa tới gần, đã thấy phía sau lại có một chiếc Mercedes-Benz màu đen.

Sắc mặt của Giang Sóc trầm xuống.

Tiền Đạc Hâm nhẹ nhàng mắng một tiếng: "Sao bố của cậu lại đến đây?"

Cửa xe Mercedes-Benz mở ra, một người đàn ông bước xuống. Người này mặc âu phục màu đen, Tiền Đạc Hâm đã gặp qua, biết đó là trợ lý của bố Giang Sóc.

"Cậu chủ, Giang tổng mời cậu trở về."

Người này bày ra tư thế lễ độ, nhưng mọi người đều biết cái "mời" này đơn giản là dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng đến áp lực.

"Giang Sóc, tôi sẽ mang cậu đi." Sắc mặt Tiền Đạc Hâm trầm xuống.

Mẹ nó, lần trước Giang Sóc trở về liền gãy chân. Bây giờ mà còn trở về đó, vậy thì sẽ còn mạng để trả lại không.

Không phải cậu ta chưa từng nhìn thấy bố của Giang Sóc. Lúc nổi giận, bố của anh giống như một tên điên.

Chú Chung cũng đã bước xuống, đứng bên cạnh Giang Sóc.

Hai bên giằng co, ai cũng không nói gì, áp suất giảm xuống.

Giang Sóc cong môi dưới: "Quay về."

Anh thoải mái trả lời, Tiền Đạc Hâm và chú Chung đều quay sang nhìn anh.

"Không phải. Giang Sóc, cậu thật sự muốn trở về à." Tiền Đạc Hâm cảm thấy hơi lo lắng hỏi.

"Ừ." So với hai người bọn họ, Giang Sóc ngược lại thoải mái hơn.

Anh nói với chú Chung một tiếng, chú Chung gật đầu.

Vệ sĩ mặc áo đen đỡ anh vào ghế sau, xe lăn bị nhét vào cốp xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó.

Lúc Trình Bạch Hủy trở về đúng lúc lớp học đang có tiết học. Cô ta không mặc đồng phục học sinh mà mặc một bộ quần áo nhỏ thời thượng. Tóc xõa xuống, buộc kiểu tóc công chúa.

Ngay sau giờ học, các cô gái trong lớp đều vây quanh chào hỏi cô ta.

"Hủy Hủy, cậu đã đi đâu trong khoảng thời gian này. Sao lại xin nghỉ lâu vậy?"

"Đúng vậy. Cơ thể của cậu không thoải mái hả?"

Trình Bạch Hủy tựa vào ghế, cô ta nhếch môi cười. Cô ta đã quen với việc được các bạn học vây quanh nịnh nọt.

"À, bạn của bố tớ kết hôn nên nhà tớ đi một chuyến đến Thụy Sĩ." Cô ta nói với giọng điệu rất bình thản, giống như chuyện đó là một sự kiện vô cùng bình thường vậy.

Nhưng việc đi một nơi xa xôi như Thụy Sĩ và châu Âu đối với những đứa trẻ có điều kiện gia đình bình thường thì đó thật sự là một việc không dám nghĩ đến.

Các cô gái không ngừng hâm mộ, vây quanh Trình Bạch Hủy truy hỏi.

Hỏi cô ta đi Thụy Sĩ có vui không? Có anh chàng nào đẹp trai hay không? Giao tiếp với người nước ngoài phải làm gì?