Chương 22

An Vu làm theo, cô đi tới phía sau Giang Sóc. Ở chỗ đó có hai tay cầm.

Cô nắm lấy tay cầm rồi đẩy về phía trước một chút.

Bánh xe lăn rất lớn, đẩy lên cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực. An Vu thoải mái đẩy anh đến gần cầu thang.

"Sau đó thì sao?" Cô cúi đầu hỏi.

Giang Sóc không trả lời mà đứng thẳng lên. Chân trái đứng thẳng, cánh tay lười biếng khoác lên tay vịn cầu thang.

An Vu đẩy xe lăn lùi về phía sau, xoay người đã nhìn thấy Giang Sóc nâng tay phải lên.

Anh thấy An Vu không nhúc nhích, nghiêng đầu nói: "Tới đây."

"..."

An Vu lằng nhằng một lát mới đứng bên cạnh anh.

Khi thiếu niên đứng lên, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh. Anh rất cao, giống như một cái lò sưởi ấm áp, tới gần liền khiến cô cảm thấy nóng rực.

"Sau đó thì sao?"

Thiếu niên rủ cánh tay xuống, giả bộ treo xuống.

An Vu cảm thấy rất khẩn trương. Hình như cô dự đoán được anh muốn làm gì.

"Không được."

Cô bỗng nhiên lên tiếng.

Động tác của Giang Sóc cứng đờ, anh nhíu mày hỏi: "Cậu giúp một chút cũng không được à?"

An Vu lắc đầu, giọng điệu rất cố chấp từ chối: "Không được."

Cô không thân thiết với anh.

Động tác này quá mức thân mật, An Vu chưa từng gần gũi với nam sinh nên cô không thể làm được.

Giang Sóc cũng không ép cô. Anh thu tay về, bỏ vào túi, cúi đầu nhìn cô.

"Vậy làm sao đỡ tôi được?"

Lúc đó hoàng hôn trên bầu trời đã rút đi, ánh sáng trong hành lang dần ảm đạm.

Làn gió nhẹ lướt qua, cây ngô đồng vang lên tiếng xào xạc.

Mái tóc lộn xộn của thiếu nữ lắc lư trong gió mát. Xa xa, tòa nhà thực nghiệm truyền đến những tiếng huýt sáo ồn ào, động tĩnh lao đến đặc biệt rõ ràng trong tòa nhà thực nghiệm.

Thời gian ăn cơm tối dần dần biến mất. Nếu cô không rời đi, sẽ có học sinh trở về nhìn thấy.

An Vu rút tay ra, giơ lòng bàn tay với anh.

"Cậu... cậu có thể vịn tay của tôi."

"Cũng được."

Giang Sóc đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Trong nháy mắt chạm vào, trái tim anh liên tục run rẩy.

Mẹ kiếp, tay cô gái này bị sao vậy? Sao lại mềm mại như vậy?

Giang Sóc không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô.

Cô gái đứng bên cạnh anh, làn da của cô rất trắng nhưng bởi vì căng thẳng nên vành tai của cô đỏ lên.

Trên người cô có mùi hoa rất nhẹ nhàng, giống như mùi hoa nhài. Giang Sóc là người dễ chóng mặt trước mùi hương, cực kỳ chán ghét mùi tinh dầu nồng đậm. Giống như người phụ nữ trong nhà kia, anh ngửi một cái đã cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cô thì khác, làm anh cảm thấy rất thoải mái.

Thậm chí, Giang Sóc còn cho rằng bản thân mình có bệnh. Anh không hề có sở thích lưu luyến mùi hương.

An Vu cúi đầu không dám nhìn anh. Ánh mắt kia quá mức nóng rực, An Vu biết anh đang nhìn mình.

Mặt cô bị nhìn đến sắp bóc cháy, sao anh vẫn không đi.

An Vu ngẩng đầu thúc giục anh: "Cậu nhanh lên đi."

Ngữ điệu của cô u oán. Giang Sóc hoàn hồn, khóe môi cong lên: "Được."

Chân trái của anh bị thương, đùi phải bó thạch cao, lơ lửng giữa không trung.

Hơn phân nửa cơ thể dựa vào lan can, chân trái từng chút từng chút nhảy xuống.

Thật ra, tư thế này rất chướng mắt, thậm chí có chút chật vật nhưng cả người tỏa ra sự lười biếng. Vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp xuất hiện trên mặt, ngược lại tạo một cảm giác hoàn toàn khác cho anh.

Anh nhảy rất chậm, tay An Vu bị kéo. Hơi thở của thiếu niên quá nồng đậm làm lòng bàn tay của cô ướt đẫm mồ hôi.

Bàn tay của anh rất lớn và nóng.

An Vu không ngừng khẩn trương, xúc cảm tay dán trên bàn tay quá rõ ràng. Cô cho đến bây giờ chưa từng thân cận với nam sinh khác.

An Vu nhẫn nại. Cuối cùng cũng đưa anh xuống lầu.

Còn chưa đợi anh nói chuyện, An Vu xoay người lên lầu giúp anh di chuyển xe lăn xuống dưới.

Sau đó, cô cũng không quay đầu lại đã xoay người rời đi.