Giang Sóc nhanh chóng tìm thấy tên của cô gái.
An Vu.
Thì ra cô tên là An Vu.
Giang Sóc cong khóe môi.
Cô vừa mới đứng ở trước mặt anh, hai người ở rất gần nhau.
Cô mặc đồng phục học sinh, nghiêm túc, cài nơ trước ngực cũng phù hợp với bộ màu đen. Vòng eo cực nhỏ, dưới váy là đôi chân vừa thẳng vừa trắng.
Thiếu nữ có vóc dáng cân đối, ngũ quan trang nhã thanh lịch, cái mũi hơi cong, hai cánh môi đều có độ cong nhẹ, không hề có một chút tính công kích.
Nó giống như tính cách của cô vậy.
Làn da cũng nhẵn nhụi, da mặt rất mỏng, bị trêu chọc liền co người lại.
Gương mặt và tên của cô gái này thật tương ứng với nhau.
Thời gian dần trôi qua.
Cả tiết học, Giang Sóc đều vừa nhìn bài đăng vừa nghĩ đến cô.
Nhưng biểu cảm của anh lại rất khó chịu, những bài viết này thật sự chứa nhiều khói đen mịt mù. Vì trốn dưới dạng nặc danh nên nói chuyện rất bẩn, cái gì khó nghe cũng dám nói ra.
Giang Sóc phát hiện thì ra lại có nhiều người chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác để tấn công một cô gái.
Và đó chỉ là ngày thứ hai cô đến trường.
Giang Sóc đóng điện thoại lại. Anh nghiêng đầu, tầm mắt di chuyển đến tòa nhà dạy học đối diện.
Thị lực của anh rất tốt. Khi đo thị lực, anh vẫn có thể nhìn thấy hàng dưới cùng của bảng thị lực.
Cửa sổ đối diện với anh cũng mở ra, anh có thể nhìn thấy một cái đầu tròn, đuôi ngựa khẽ rung.
Cô gái ngước mắt lên, toàn bộ quá trình đều chăm chú nhìn vào bảng đen.
Giang Sóc nhìn vô cùng nhập tâm, bị người ta mắng như vậy. Cô gái này học ở lớp 11A12, chắc là không thoải mái nhỉ.
Nhưng trong môi trường này mà vẫn có thể tiếp tục đi học, ngược lại không thể xem thường cô gái này.
Trình Bạch Hủy xin nghỉ, vẫn không đến trường.
Hình như giáo viên trong lớp rất thích tổ chức thảo luận nhóm, An Vu không có bạn cùng bàn nên chỉ có thể mang ghế đi đến các nhóm khác.
Cô đi nhiều nhất là nhóm của Tống Kỳ Thành, ngay góc nghiêng vị trí của cô.
Ở chung với nhau vài ngày, An Vu dần quen thân với họ. An Vu còn giúp Trình Bạch Hủy thu bài tập tiếng Anh. Có vài người chưa kịp làm, An Vu cũng không vội vàng thúc giục, yên lặng chờ những người đó viết xong. Nếu không hiểu, cô còn có thể chỉ một chút.
Các bạn cùng lớp sau khi giao bài tập về nhà cho cô đều nói câu cảm ơn với cô.
Tổ trưởng trước đó chỉ đường cho cô là người đầu tiên thân cận với An Vu. Lúc giao bài tập sẽ dừng lại ở chỗ cô một lát, trò chuyện một chút với cô.
Cô gái đó tên là Chu Linh, vóc dáng nhỏ bé, ngồi ở hàng ghế đầu bên trái.
Chu Linh là sinh viên ở trọ, ký túc xá thường phóng đại mâu thuẫn giữa các bạn học. An Vu là đề tài nói chuyện phiếm trong ký túc xá của các cô. Nếu có người không thích thì những người còn lại sẽ nhao nhao phụ họa theo người đó. Cô ấy cũng không biết tại sao An Vu lại trêu chọc những cô nàng này.
Cô ấy không có quá thân thiết với An Vu. Dù cô ấy bài xích cô trong mọi hoàn cảnh nhưng trái tim lại lặng lẽ mềm nhũn, không tham dự nghị luận đề tài của cô, ngẫu nhiên còn âm thầm giúp cô nói chuyện.
An Vu rất yên tĩnh, tan học cũng không đi đến nhiều chỗ khác.
Chu Linh đưa một chồng vở bài tập cho cô, ngẫm lại vẫn nói với An Vu: "Cậu có muốn chủ động đi nói chuyện với cậu ấy không?"
An Vu biết Chu Linh muốn cô nịnh nọt lấy lòng người khác nhưng cô trời sinh đã chậm chạp, không am hiểu cũng không thích uốn mình theo ý người khác.
Không sao cả. Thời gian sẽ thay cô đưa ra câu trả lời.
Trước kia không phải đều vậy à. Chịu đựng một chút là được.
An Vu cảm ơn ý tốt của Chu Linh, Chu Linh thở dài. Việc lấy lòng người khác nói thì đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể làm, sao cô ấy lại không biết.