Giang Sóc cách cô càng gần hơn một chút.
Anh nhìn lên cô, khóe môi cong cong cười lên: "Tôi như vậy rồi, làm sao nhường đây."
Bầu không khí trong phòng học bỗng nhiên yên lặng.
Mọi người đều dừng động tác đang làm trước, quay sang nhìn hai người.
Tiền Đạc Hâm cũng cảm thấy hơi hoảng hốt. Câu nói này Giang Sóc nghe có vẻ hèn hạ, khinh bỉ, không hề giữ thể diện cho cô gái. Thật ra không như vậy.
Cậu ta có dự cảm, Giang Sóc đang đùa giỡn cô bé này.
Anh cố tình làm vậy.
Hai người nhìn nhau vài giây, An Vu nghiêng đầu tránh sang bên cạnh.
Ánh mắt của anh quá mức trắng trợn làm cô không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng anh nói ra lời này cũng không sai. Cô lại để cho một người đang ngồi xe lăn nhường đường cho cô, đây hoàn toàn là việc không lễ phép.
An Vu đành nhỏ giọng nói một câu "rất xin lỗi". Sau đó, cô dịch sang bên cạnh, dựa vào tường chờ anh đi trước.
Tiền Đạc Hâm vừa đẩy Giang Sóc vào cửa, liền nhìn thấy cô gái nhỏ từ phía sau bọn họ chạy ra ngoài.
Cô chạy rất nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng người.
Tiền Đạc Hâm cười ha ha nói: "Lá gan thật nhỏ. Giang Sóc, cậu xem. Cậu dọa người ta sợ rồi kìa."
Giang Sóc không phụ họa theo lời của cậu ta, lười biếng nằm trên xe lăn, trong đầu đều là gương mặt của cô.
Bởi vì gần gũi, anh đều nhìn thật rõ mỗi biểu cảm của cô.
Da mặt mỏng đến vậy? Đỏ thành như vậy rồi. Anh còn chưa có làm gì đâu.
Giang Sóc trở về vị trí của mình, hé cửa sổ ra. Ngay cả hành lang cũng không còn thấy bóng dáng, quả nhiên chạy rất nhanh.
Anh không nhìn ra ngoài nữa, chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
Trường Trung học số 8 Đại An có xây dựng diễn đàn nặc danh, là nơi tụ tập bát quái.
Anh thường ít đăng nhập vào cái thứ này, bầu không khí ngột ngạt bên trong đó, cái gì cũng có. Tuy rằng Giang Sóc không tham gia nhưng Tiền Đạc Hâm lại ở trong diễn đàn đó, thỉnh thoảng lại nói cho anh nghe.
Giang Sóc là nhân vật được bàn tán nhiều trên diễn đàn nặc danh, kèm theo lời đồn đại gió tanh mưa máu. Cho tới bây giờ, đề tài mang tên anh đều không bao giờ thiếu lượng thảo luận.
Anh vừa lên đã vinh dự nhìn thấy họ và tên của mình, dửng dưng đứng đầu, treo trên bảng hot search.
#Giang Sóc rõ ràng ngồi xe lăn, chân của cậu ta bị làm sao vậy? #
#Nghe nói chưa? Chân của Giang Sóc bị phế? #
#Tin tức bùng nổ, Giang Sóc bị què! #
Tiêu đề được ký hiệu rất chuyên nghiệp, thu hút được nhiều lượt xem.
Anh thờ ơ nhấn vào, lướt mấy lầu trên.
[Đã chứng thực. Tôi nhìn thấy rồi, đúng là ngồi xe lăn.]
[Chân trái bị thương, nghe nói đã què rồi.]
[Què rồi. Ai nói, tôi không tin. Là Giang Sóc đó.]
[Hình như là chính cậu ta nói. Cậu ta nói mình bị què rồi.]
[Là bị cưa mất cái chân đó? Nhìn không ra nha.]
[Có khả năng, mặc quần áo lao động. Trách không được lại che kín mít. Đây là muốn giấu đầu hở đuôi à.]
Giang Sóc cúi đầu, chân giấu trong quần áo lao động hơi giật giật.
Trí tưởng tượng của những người này thực sự tốt, từ khi nào anh bị cắt cụt vậy.
Nhưng mà Giang Sóc không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ý đến những lời đồn này. Anh cẩn thận suy nghĩ. Hình như anh chỉ nói chuyện này với hai người mà một người trong đó là Trình Bạch Hủy, người còn lại chính là tên nhát gan kia.
Tên nhát gan kia không có khả năng, vậy chỉ có thể là Trình Bạch Hủy.
Trình Bạch Hủy dây dưa với anh không phải ngày một ngày hai. Giang Sóc thật sự không muốn bị làm phiền nên đã từ chối cô ta. Anh còn thuận tiện lừa cô ta nói mình bị què.
Giang Sóc đã thấy nhiều cô gái như cô ta, sĩ diện vượt qua tất cả. Chuyện cô ta thích một người bị què không phải là chuyện vẻ vang gì.
Giang Sóc không quan tâm nữa, tiếp tục lướt xuống dưới. Tiền Đạc Hâm đã nói qua, mấy ngày nay diễn đàn đều đăng tên học sinh mới chuyển trường đến. Cho nên, tìm được bài viết có liên quan đến cô cũng không tốn nhiều công sức.