Chương 16

Giáo viên tiếp nhận học sinh mới cũng đã nói, tòa này là lớp bình thường, những học sinh mua điểm được vào và những học sinh thi vào đều trộn lại học với nhau, hoàn toàn khác với lớp thực nghiệm tách biệt kia.

May mà lớp 8 ngay trước mắt, không cần phải đi xuyên qua lớp người này.

An Vu ôm chặt lấy chồng vở bài tập, đi vào lớp tám từ cửa trước.

Trong lớp không khá hơn ngoài lớp là bao, trừ dãy trước thì phía sau loạn giống như chợ bán rau vậy.

An Vu bước vào lớp học liền có người chú ý đến cô, dần dần đến cả người đang uống nước cũng đặt ly nước xuống.

Ánh mắt cả phòng học đều nhìn về phía cô như thiêu đốt, mặt cô có hơi nóng lên.

Đặt bài tập trên bàn xong thì An Vu quay người định rời đi, kết quả bị bạn nữ hàng trước chặn lại.

Cô ấy kéo lấy cô, lịch sử hỏi: "Đây là bài tập của lớp bọn tớ hả?"

"Không phải, là của lớp bọn tớ." An Vu lắc lắc đầu.

Bạn nữ hỏi cô có mái tóc ngắn, vô cùng hòa nhã dịu dàng.

"Là bài tập nghe viết của lớp bọn tớ, đại biểu môn nghỉ học rồi, tớ giúp cô giáo đưa tới đây." An Vu giải thích.

"Vậy à, tớ còn tưởng bài sao chép được trả rồi nữa chứ."

Trình Du Ninh là đại biểu môn Anh của lớp 11A8, cô ấy chớp mắt cười cười, có vài người thoải mái nhiệt tình đi tới hỏi cô: "A, hôm nay có tiết nghe viết hả?"

An Vu gật gật đầu: "Ừm, nghe viết lại từ đơn hôm qua vừa học."

"Nhiều không?"

"Nghe viết cái gì?"

Có một bạn nữ đang nói chuyện với bạn học khác nghe đến nghe viết thì phản ứng có chút khoa trương, cậu ta xoay người An Vu đang đứng trên bục giảng.

Cậu ta khẽ ngẩn người, huýt sáo theo quán tính.

"Dữ thần, mỹ nữ hả."

An Vu không ngờ đến mình bị chặn lại, có hơi không thoải mái muốn chạy trốn.

"Không nhiều lắm, khoảng mười từ, trong bài học hôm qua có đề cập tới."

Cô trả lời xong câu hỏi của bạn nữ tóc ngắn, khi rời khỏi phòng học lớp 8, nhưng chưa đi được mấy bước thì gặp mấy nam sinh vừa đúng lúc quay lại lớp.

Họ từ hành lang kia đi tới thì đυ.ng phải An Vu.

An Vu vội vã thu lại bước chân mới không đâm phải người phía trước, âm thanh cuộc nói chuyện phía trước cũng đột ngột dừng lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy nam sinh chắn ở trước cửa.

Chiếc xe lăn màu đen xám quen thuộc, Giang Sóc vẫn ngồi đó như cũ, hai chân buông lỏng đặt trên kệ đặt chân của xe lăn, theo sau là Tiền Đạc Hâm.

Tiền Đạc Hâm chớp chớp mắt, cậu ta theo quán tính lên tiếng: "Con mẹ nó, cậu là ai vậy, ông đây đi nhầm lớp rồi à?"

Cậu ta chưa bao giờ thấy qua nữ sinh trước mắt, sao lại đến lớp bọn họ.

Giọng của Tiền Đạc Hâm rất lớn, bây giờ còn đang đẩy Giang Sóc nên trở thành chủ đề bàn tán.

Ánh mắt đổ dồn lên người An Vu càng ngày càng nhiều, mặt cô sắp muốn bỏng luôn rồi.

Những người này nói chuyện thật không dễ nghe, rất dữ dằn.

Tay nhỏ của An Vu bấm lấy mép váy, cô khẽ giải thích: "Tôi đến đưa bài tập tiếng Anh."

"Ồ, đưa bài tập tiếng Anh à, không phải Trình Bạch Hủy đưa bài tập tiếng Anh đến sao?"

"Cậu ấy xin nghỉ rồi."

An Vu vốn không muốn ở lại nơi này nữa, cô nhẹ giọng nói: "Có thể nhường đường để tôi đi ra ngoài được không?"

Tiền Đạc Hâm nắm lấy tay đẩy xe lăn, cậu ta đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ.

Giang Sóc vẫn luôn yên lắng bỗng dưng phát ra tiếng.

An Vu cúi đầu đối mắt với anh.

Giang Sóc không mặc đồng phục Trường Trung học số 8, anh mặc một cái áo phông màu đen, phía dưới vẫn là mặc cái quần hộp màu than, có rất nhiều túi.

Tóc hình như ngắn hơn hôm qua một xíu, hai bên tóc mai được cạo sạch, phần tóc mái trước trán che nửa vầng trán.

Nhìn lên có vẻ như khá buông thả, còn có hơi hư hỏng.

An Vu khẽ cau mày bèn thấy anh đột nhiên thẳng lưng lên.

"Bạn học thật không có lòng đồng cảm gì cả."