Chương 10

Giang Sóc ngồi trên xe lăn đang đánh game, anh là người trả tiền cho bữa ăn tối tại quán đồ nướng và các phòng riêng đánh bi-a, nhưng anh lại là người ít tham gia nhất.

Tiền Đạc Hâm ở một bên giục anh nhiều lần, Giang Sóc đánh vài lần thì không còn hứng thú nữa.

Giang Sóc cũng không ngẩng đầu lên, chiếc điện thoại màu đen được anh nắm chặt trong tay, giọng nói anh nhàn nhạt: "Phế thế này thì dạy thế nào?"

Trình Bạch Hủy khẽ sững người, cô ta cúi đầu nhìn chân anh.

Giang Sóc đang dựa lưng vào xe lăn, một chân gác lên kệ chân của xe lăn và chân kia thả lỏng trên mặt đất.

Đôi chân ẩn hiện trong chiếc quần hộp rộng, bên dưới là đôi giày sneakers quen thuộc, Trình Bạch Hủy không nhìn ra anb bị thương chỗ nào.

Nếu như không phải chiếc xe lăn sau lưng thiếu niên kia chắc ai cũng không tin anh bị thương.

Phế rồi thì sau này thật sự không thể khỏi nữa sao.

Sắc mặt Trình Bạch Hủy trắng bợt, nếu như chân Giang Sóc thật sự phế rồi thì hình như cô ta thật có chút không chấp nhận nổi.

Mặc dù gia thế nhà anh tốt, không có một ai trong Trường Trung học số 8 có thể so nổi nhưng cuối cùng thì lại chẳng phải người bình thường nữa sao.

Giang Sóc cúi đầu, không thèm để ý mà chơi game, Trình Bạch Hủy vừa mất mát vừa lúng túng, cô ta không đoán ra có phải anh đang lừa người hay không.

Có một nam sinh đi tới nói có thể dạy cô ta, Trình Bạch Hủy miễn cưỡng đồng ý.

Phòng bi-a đang náo nhiệt, khi Lục Thanh Hoài bước vào thì Giang Sóc đang chơi rất sung.

Anh ấy đi tới dùng chân mình đυ.ng đi đυ.ng lại chân nhỏ bị thương của anh, Giang Sóc chưa kịp phản ứng đau đến mức khom eo lại.

Điện thoại trên tay rơi xuống đất, người máy trong game lập tức bị treo.

Mặt mày Giang Sóc đau đến mức cau lại, tay ôm lấy đầu gối, chửi anh ấy: "Con mẹ nó, anh nhẹ chút được không, đang bị thương đó."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Lục Thanh Hoài dựa trên bàn bi-a, không có một chút áy náy nào.

"Thật sự rất đau à."

"Anh nói xem?" Trên trán Giang Sóc phủ một tầng mồ hôi li ti.

"Phế đến mức như vậy rồi, cậu chịu đựng cũng khá đấy." Lục Thanh Hoài khom người nhặt điện thoại lên ném qua cho anh.

Giang Sóc nhận lấy, khóe môi cong cong: "Tôi làm sao nhịn qua được anh, trâu già gặm cỏ non."

...

Miệng lưỡi Giang Sóc độc như thế nào Lục Thanh Hoài không phải là không biết rõ.

Anh ấy lười phải tính toán, sắc mặt hơi nặng nề hỏi: "Nghiêm túc tí, sao chân lại thành ra như vậy?"

Nụ cười bên khóe môi Giang Sóc tản đi, thờ ơ mà nói: "Có thể làm sao nữa, ông già điên đánh thôi."

Lông mày Lục Thanh Hoài nhướng lên, con người Giang Sóc này bên ngoài kiêu ngạo, có chút khốn nạn, làm việc gì cũng có chừng mực, vả lại cũng rất chắc chắn, không bao giờ chịu thiệt.

Cái chuyện để mình phải chịu bị thương như này phần nhiều là có liên quan đến bố của anh.

Hai người điên đối đầu với nhau thì chuyện gì cũng làm ra được.

"Tính cậu không thể nhịn lại một chút được hả."

Giang Sóc giễu cợt cười một tiếng: "Không thể."

...

Được thôi, Lục Thanh Hoài biết mình không nói nổi anh.

Thằng nhóc này tính khí đúng là lớn, vừa cố chấp lại ngạo mạn, anh ấy không quản nổi.

Lục Thanh Hoài nhìn đám người trong phòng đánh bida, không chịu học hành mà chơi lại rất hăng say.

Đột nhiên nhớ đến An Vu vừa về đến nhà kia, cô nhóc nghiêm túc chăm chỉ học tập, về nhà còn mang theo một balo sách, cần mẫn lại ham học.

Rõ ràng là những đứa trẻ cùng tuổi mà lại có sự cách biệt lớn như vậy.

"Lớp 11 rồi, không thể chăm chú học hành tí hả, ngoan ngoãn đọc ít sách đi."

Tay Giang Sóc khẽ run lên, không nói nên lời mà cười ra tiếng: "Lục Thanh Hoài, anh không sao chứ, sao lại còn muốn làm cha của tôi nữa."

"Không biết lớn nhỏ, gọi anh Thanh Hoài."

"Con mẹ nó." Giang Sóc không chơi game nữa, anh nhấn tắt màn hình: "Anh đừng có buồn nôn như vậy nữa được không?"