Chương 94: Ra Mắt

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Tự Hinh cũng không có lịch trình nên cả hai người đều tắt chuông điện thoại để ngủ.

Nhưng lúc Tạ Hinh vẫn còn đang ngủ lại bị tiếng rung của điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Con sâu lười đang ôm anh cũng bị làm cho không vui ngoe nguẩy.

Anh khẽ hôn lên mí mắt của cô mới chậm chạp cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Người gọi đến là mẹ Tạ, anh đi ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha thì điện thoại lại gọi đến:

﹝Alo, con nghe.﹞

Mẹ Tạ bên kia cười cười nói:

﹝Con về thành phố rồi đúng không? Hôm qua mẹ có nghe tiểu Bân nói tối qua con vừa đáp máy bay.﹞

Tạ Hinh đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm, trầm giọng nói:

﹝Vâng!﹞

Mẹ Tạ thích thú hỏi:

﹝Vậy sao con không về nhà? Con đang ở bên con bé Giai Giai phải không?﹞

Tạ Hinh cũng không chối chỉ im lặng không đáp, mẹ Tạ lại quá hiểu con mình bà vui mừng nói:

﹝Tối nay bên nhà dượng con có mời cơm tối, nếu con bé Giai Giai rảnh thì dẫn nó về đây ăn bữa cơm nhé. Mẹ cũng cảm thấy nhớ con bé quá.﹞

Tạ Hinh lười nhác trả lời:

﹝Vâng ạ.﹞

Tạ Hinh cúp máy, anh vừa định quay đi rửa mặt sau đó sẽ làm đồ ăn sáng cho cô nhưng lại thấy cô cả người mắt nhắm mắt mở ôm gấu bông dựa vào cửa.

Anh bị cô làm cho giật mình không khỏi thở phào:

“Bé cưng, em dậy khi nào thế?”

Anh đi tới ôm lấy eo cô, muốn hôn xuống môi nhưng bị cô lấy tay che lại ánh mắt uy hϊếp:

“Anh đừng có mơ, em còn chưa có đánh răng đâu.”

Tạ Hinh bật cười, hôn nhẹ tay cô:

“Anh cũng đã làm gì đâu? Em đừng có phòng bị như anh là tên biếи ŧɦái vậy!!”

Hạ Giai trừng mắt nhìn anh giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ:

“Em tin được anh chết liền, ai khi không đêm khuya lại ngồi trong xe còn trước cửa chung cư ngủ không? Người ngoài nhìn vào còn tưởng đâu là anh chị xe dịch vụ đó!!”

Anh nhếch môi nham nhở nói:

“Anh đứng trước chỗ ở của bạn gái thì có sau chứ? Bộ em không thích sao?”

Cô nhếch môi cười cười:

“Thích cái đầu anh, ai vừa gọi cho anh vậy?”

Khi nãy anh vừa đi ra ngoài cô liền bị làm cho tỉnh giấc, cô mơ hồ đứng dựa vào cửa nghe anh nói chuyện.

Anh mỉm cười, xoa hai bên eo cô nói:

“Là mẹ, mẹ bảo tối nay nhà dượng anh có mời cơm tối. Bảo anh tối nay cùng em trở về chơi.”

Cô trợn mắt kinh ngạc, cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà cũng không còn nữa. Cô mở to hai mắt hỏi:

“Thật hả??? Em còn chưa chuẩn bị mà??”

Tạ Hinh bật cười:

“Cần gì chuẩn bị, anh sẽ lo chuyện đó tối nay em chỉ cần sửa soạn rồi đi theo anh thôi.”

Cô bĩu môi đẩy anh ra:

“Anh làm như dễ lắm không bằng. Anh thử cảm giác đi gặp người lớn của bạn trai mình xem. Đã mẹ anh thì không nói bây giờ là gặp cả họ hàng nhà anh đó!!!”

Tạ Hinh liếʍ môi, bình thản nói:

“Vậy thì ngày mốt anh sẽ về gặp lại gia đình em. Dù sau từ đêm giao thừa đó cũng chưa gặp gia đình em lần nào.”

Cô trứng mắt nhìn anh đẩy tay anh ra bước vào phòng tắm.

…****************…

Sáu giờ tối…

Tạ Hinh và Hạ Giai có mặt tại nhà chính của Hạ Gia. Đây là lần đầu tiên cô đến đây. Cô có hơi lo sợ khoác tay anh đi vào bên trong.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài sang trọng nhưng không quá hở, toát lên vẻ nữ tính. Anh lại mặc một bộ vest đen có vẻ chững chạc hơn hẳn.

Tạ Hinh cũng biết cô lo lắng nên cố trấn an cô. Anh mỉm cười nhẹ nhàng khiến trái tim cô đỡ sợ hơn.

Vừa bước vào cửa Tạ Gia, mẹ Tạ đã mừng rỡ đi tới: Cô buông tay anh ra lễ phép chào hỏi:

“Con chào mọi người ạ!”

Mẹ Tạ hài lòng kéo cô khỏi Tạ Hinh đi về phía ông bà Tạ đang ngồi giới thiệu:

“Ba mẹ, đây là bạn gái của tiểu Hinh nhà chúng ta đó. Ba mẹ thấy sao?”

Bà nội Hinh rất hài lòng cứ cười suốt:

“Tốt, tốt không phải sao? Khi nào các con định đám cưới hả?”

Cô cứng họng im bặt không dám hó hé. Chỉ có Tạ Hinh đứng bên cạnh cô nói:

“Sớm thôi.”

Hạ Giai trợn mắt nhìn sang anh, anh chỉ mỉm cười không nói gì. Tạ Hành Chi là anh họ của anh nhìn anh với con mắt giễu cợt:

“Ồ? Em trai cưới sớm vậy sao? Nhất kiến chung tình à? Thật là lãng phí thanh xuân mà.”

Tạ Hinh vốn không quan tâm người anh họ này của mình vì vốn dĩ hai nhà cũng không thích gì nhau.

Tạ Hinh đút hai tay vào túi thấp giọng cười nhẹ:

“Em vốn không bằng anh mà, anh cả thích vui chơi như vậy thì chơi đi. Lùm xùm ngoài kia của anh chắc cũng không ít nhỉ?”

Tạ Hành Chi bị nói xéo tức giận nắm chặt hai tay hành nắm đấm nghiến răng nói:

“Mày là đang kiếm chuyện sao?”

Tạ Hinh vẫn bình tĩnh không nói gì, bà nội Tạ lại không thích thái độ này của Tạ Hành Chi liền trừng mắt nhìn anh ta:

“Hành Chi! Con có thôi đi không? Khi nào con mới thôi kiếm chuyện với Tạ Hinh hả???”

Tạ Hành Chi bị mắng liền tức giận bỏ lên phòng không thèm nể mặt ai. Bà nội Tạ thật sự cảm thấy mất mặt:

“Cháu gái à, bà xin lỗi khi lần đầu tiên tới đây mà để cháu thấy được cảnh không được vui của nhà chúng ta!! Haizz…”

Hạ Giai cong môi cười mỉm lễ phép nói:

“Dạ!”

Mẹ Tạ lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh, Tạ Hinh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Dượng của anh chủ của bữa cơm tối hôm nay cũng là ba của Tạ Hành Chi nãy giờ cũng không lên tiếng đột nhiên bây giờ lại nói:

“Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời đừng có mà chọn lựa bừa bãi.”

Anh định nói lại nhưng bị cô giữ tay lại cô nghiêm mặt lắc đầu ý muốn anh đừng để tâm.

Mẹ Tạ cũng chỉ cười trầm thấp, giọng nói của bà như đang đùa giỡn:

“Tôi cảm ơn ý tốt của dượng nhưng mà là chuyện của chúng nó. Con bé Giai Giai này tôi cũng từng chứng kiến nó từng ngày lớn lên. Chuyện đại sự này có bừa bãi hay không chắc cũng không tới lượt dượng lên tiếng đâu nhỉ?”

Ba Tạ cười lớn hòa hoãn lại không khí trong nhà:

“Haha, đùa với nhau đủ rồi. Bây giờ chúng ta mau vào bên trong ăn thôi. Chuyện gì cũng là của nhà chúng tôi. Thằng bé Hinh Hinh có cưới sớm hay là con dâu là ai cũng là nhà tôi chọn. Mọi người cũng đùng để tâm rồi mang nó ra cãi lộn.”

Hạ Giai vốn dĩ cũng chưa từng được anh kể về những người dòng họ của mình. Nhưng mà bây giờ đã được trải nghiệm cô lại thấy nó khủng khϊếp hơn nhiều.

Cô thở dài nhìn anh vào tới phòng ăn cô cũng không thể nào nuốt trôi được. Tưởng đâu hôm nay sẽ rất suôn sẻ ai ngờ vừa vào lại xảy ra cuộc chiến gia tộc đâu.

Bà nội Tạ dường như cũng rất thích cô:

“Cháu dâu, mau lại đây ngồi với ta.”

Cô được kéo ghế ngồi bên cạnh bà nội Tạ, suốt cả buổi ai nấy trong nhà đều nhìn cô không vừa ý.

Cô tuy cảm nhận được những ánh mắt đó có chút không thoải mái nhưng khi nhìn sang ba mẹ Tạ và Tạ Hinh ngồi đó cô lại thấy yên tâm hơn phần nào.

Lúc ra về, ông bà nội Tạ còn mang thêm rất nhiều trái cây và quà đưa cho Tạ Hinh:

“Cái này là chúng ta cho Giai Giai, khi nào đưa con bé về nhà thì nhớ rửa sạch rồi bỏ vào tủ lạnh nghe chưa?”

Tạ Hinh mỉm cười:

“Vâng, con biết rồi.”

Cô cúi đầu lễ phép chào ông bà nội Tạ và mọi người trong nhà mới ra về dù chẳng ai đáp lại ngoài ông bà nội.

Cô thở dài Tạ Hinh cũng biết cô nãy giờ phải nhịn cỡ nào nên vuốt nhẹ lưng cô dịu dàng nói:

“Không sao rồi! Chúng ta về thôi…”