Tạ Hinh nghe câu trả lời của cô thì cứ như bị đứng hình, cả tay và chân đều không thể nào nhấc lên được.
Tạ Hinh hít thở sâu cố gắng che giấu cảm xúc vào sâu trong ánh mắt của mình lại. Anh cười đau khổ:
“Tại sao lại không chứ? Vì em cũng biết giấc mơ đó phải không hay là vì tên họ Cao kia?”
Hạ Giai nhìn anh đang chất vấn mình thì không biết làm thế nào ngoài việc trốn tránh ánh mắt nóng hổi của anh.
Cô làm lơ ánh mắt của anh mà nhìn sang một chỗ khác rồi thở dài nói:
“Dù sao anh cũng biết câu trả lời của tôi rồi, không phải giờ anh phải lên máy bay sao? Mau vào đi…”
Lúc cô định xoay người rời đi thì Tạ Hinh lại nhanh hơn một bước mà nằm chặt lấy cổ tay cô gằn giọng nói:
“Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì coi nhưng tôi không đi nữa.”
Mọi người xung quanh đều đang nhìn cô và anh như tâm điểm của sự chú ý. Cô thật sự đã bất lực lại tức giận nếu vậy thì được cứ giải quyết một lần cho xong đi.
Cô kéo tay anh một mạch đi đến chỗ không có người. Cô buông tay anh ra ngước lên trừng mắt nhìn anh tức giận nói ra một tràng:
“Anh nói gì? Trong mơ tôi bị tai nạn đúng không? Anh nói tôi cũng mơ giống anh phải không? Được, bây giờ tôi trả lời cho anh biết, anh biết rồi thì từ nay về sau đừng tìm tôi nữa…”
Tạ Hinh nhìn thấy sự giận dữ của cô thì cũng bất ngờ, đó giờ cô kìm chế cơn tức giận rất tốt, tốt đến mức không ai có thể đoán được suy nghĩ ở trong lòng của cô.
Anh không mở miệng nói mà chỉ khổ sở khẽ nuốt nước bọt nhìn người con gái đang tức giận trước mặt chờ đợi cô nói.
Cô hít thật sâu nói lớn:
“Đúng, tôi biết cái giấc mơ của anh nói là gì. Tôi không phải chỉ mơ thôi đâu, tôi chính là trải qua hết thảy những chuyện đó rồi. Tôi chính là cái người bị tai nạn mà anh mơ thấy đó. Anh sợ không? Tôi là người sống lại đó? Tôi là được trở về quá khứ để thay đổi cái kết cục thê thảm của cuộc đời mình đó. Anh hả dạ chưa hả?”
Khi cô nói nước mắt cô chảy giàn giụa, cô lấy tay lau đi mắt cứ chảy xuống của mình tiếp tục căm phẫn nói:
“Tôi là một đời coi anh như thượng đế mà tôn sùng, vì anh mà sống. Chỉ cần nhìn thấy anh là những uất ức, căm phẫn hay là cuộc đời này có khốn nạn như thế nào tôi cũng tự mình việc qua được. Nhưng anh làm sao lại quan tâm đến tôi chứ? Không phải anh rất áp lực với cái danh thanh mai trúc mã với tôi ư? Những việc tôi làm không phải là những gì anh ao ước sao? Sao anh không nói gì hết vậy? HẢ?”
Cô tức giận đẩy mạnh anh nhưng 10 cô cộng lại cũng không thể nào có thể đẩy ngã anh được. Còn anh ngược lại thì lại cố gắng cô ôm vào lòng mặc kệ cô có giãy giụa.
Ánh mắt anh đỏ hoe như máu, anh thật sự không biết bây giờ nên nói cái gì cả…
Cô nói cô là người chết nhưng lại được sống lại, nếu đổi lại là lúc trước có chết anh cũng không tin đó là sự thật.
Nhưng bây giờ…anh thật sự tin rồi!
Anh ôm chặt lấy cô như muốn nhốt cô ở một nơi thật sâu không lối thoát trong người của anh. Anh tựa đầu vào cổ cô giọng khàn đặc nói:
“Xin lỗi…tôi thật sự không biết. Tôi thường xuyên mơ về giấc mơ đó nhưng mà tôi không phải vì nó mà thích em. Tôi là thật sự cảm thấy thích em nên mới bày tỏ. Em sống lại là chuyện tốt mà, trong giấc mơ đó tôi thật sự rất sợ, sợ không được gặp em nữa. Em không biết đâu khi tận mắt thấy em khuôn mặt biến dạng nằm trong nhà xác thì tôi đã không thể nào chịu đựng được. Tôi thật sự không dám nghĩ đến việc đó, tôi luôn tự lừa gạt mình đó chỉ là một giấc mơ nhưng giấc mơ đó lại cứ lập đi lập lại…”
Sau khi đã khóc đến kiệt sức thì cô cũng không còn sức để phản kháng nữa, cô mặc kệ để cho anh ôm cô. Ánh mắt cô vô hồn nhìn một nơi xa. Chỉ khi cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt chảy xuống vai mình thì cô mới giật mình nhận ra.
Anh đang khóc sao?
Cô trợn tròn mắt khó tin, cảm nhận bờ vai đang ôm chặt mình lại đang run rẩy vì khóc. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, vào ngày chị cô mất cô cũng chưa từng thấy anh khóc…
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên anh khóc nhưng mà đó là lại khóc vì cô sao? Suy nghĩ của cô khiến cô giật mình không dám cử động mạnh.
Sau đó, cô lại cười tự giễu nói:
“Hối hận sao? Hối hận vì đã không đáp lại tình cảm của tôi sớm một chút sao? Hay là hối hận vì mất đi một cái đuôi sớm đã trở nên thân thuộc với anh rồi?”
Tạ Hinh nghe cô nói thì buông người cô ra nhìn thẳng vào mắt của cô. Cả thân hình anh to lớn như muốn bao trùm lấy cô.
Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đã sưng lên của cô. Anh khẽ đưa tay lên muốn sờ lên mí mắt cô thì lại bị tay cô đẩy.
Anh lùi xuống cách anh một khoảng cách lớn rồi lại cố gắng mỉm cười nói:
“Dù sao chuyện cũng qua rồi nhắc đến cũng chả có lợi ích gì cho cả hai chúng ta cả. Giờ thì chúng ta không khác gì hai người xa lạ cả, tôi không can thiệp vào cuộc sống của anh thì cũng mong anh có thể buông tha cho cuộc sống của tôi. Hôm nay, anh coi như là anh phải bước qua một thế giới mới đi. Bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu thử thích một người mới. Tôi cũng vậy tôi cũng buộc phải sống một cuộc sống mới, thích những thứ mới, và rồi tôi cũng sẽ thích một người mới…và đó không phải anh.”
Cô nhìn thẳng vào anh mà nói, từng câu từng lời cô nói đều như cứa mạnh vào tim anh khiến nó rách ra làm đôi…
Miệng cô khô khốc sớm đã khàn khàn nhưng lại muốn tiếp tục nói:
“Anh cứ coi như giấc mơ đó là giả đi, bây giờ tôi cũng đang đi theo một con đường mới. Tôi không có lưu luyến cái con đường cũ nữa đâu.”
Bỗng loa thông báo của sân bay vang lên:
《Chuyến bay mang số liệu XXXXX đến California đang chuẩn bị cất cánh. Mời hành khách di chuyển nhanh chóng.》
Cô và anh yên lặng lắng nghe. Khi loa phát thanh đã im lặng thì cô lại mỉm cười nói:
“Đi đi, tôi tin tương lai của anh nhất định là sẽ rất tươi sáng, tiền đồ mở rộng, mọi sự sẽ đều như ý nguyện của anh.”
Cô xoay người rời đi nhưng được vài bước lại xoay người nhìn Tạ Hinh đang đứng chôn chân tại sỗ mỉm cười tươi tắn dịu dàng nói như hết thảy trận cãi lộn khi nãy chỉ là giả:
“Tạ Hinh, thượng lộ bình an nhé!”
Nói rồi cô lại xoay người rời đi cũng không còn tiếp tục quay đầu nhìn lại nữa. Chỉ có anh đứng đó, đứng đó nhìn bóng lưng cô càng ngày càng cách xa anh…"