Vô số cảnh tượng lóe lên như một thước phim. Đường Tiểu Đường nửa tỉnh nửa mơ, tỉnh táo và mơ màng lặp đi lặp lại, thân thể trong suốt sáng lên như thể ánh nắng xuyên qua đám mây chiếu vào sương mù làm một góc trời đột nhiên sáng bừng trong đêm đen tĩnh lặng.
Từng tinh cầu quay chậm tạo nên một dải ngân hà, trên mỗi tinh cầu là một bức tranh sinh động, trong mỗi bức tranh đều có Tư Hàn Tước.
Mỉm cười, lạnh lùng, tức giận, dịu dàng, vô số bóng người tụ lại, từ từ chiếu sáng người đàn ông đang ngủ say trong hiện thực.
Vầng hào quang sáng lấp lánh chiếu lên mi mắt Tư Hàn Tước. Người đàn ông cau mày, đôi mắt động đậy như thể sắp tỉnh dậy.
Một bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt anh, nhẹ nhàng che đi thứ ánh sáng phiền phức.
Bóng dáng hư vô rủ mắt nhìn chăm chú Tư Hàn Tước đang say ngủ, một lúc lâu sau, bóng dáng nọ cúi đầu đặt một nụ hôn thành kính lên vùng da giữa lông mày người đàn ông.
…
Đêm nay rất bình thường lại như không bình thường.
Khi Tư Hàn Tước tỉnh dậy, bên cạnh không có kẹo dẻo gấu, trong bầu không khí ngọt ngào nồng đậm say lòng người thoang thoảng một mùi hương xa lạ.
Tư Hàn Tước sờ mũi, theo mùi hương kia hướng tới phòng bếp.
Khi tiếng bước chân vang lên, tiếng sột soạt trong phòng bếp đột nhiên ngừng lại, kim loại rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng ‘keng’, Đường Tiểu Đường từ giữa không trung ngã xuống đất, trái tim cùng vài mảnh vụn kim loại xung quanh đều đang run rẩy.
Trong chiếc chảo nhỏ màu vàng cam có một quả trứng ốp hơi cháy. Lòng trắng và lòng đỏ kết hợp chặt chẽ với nhau, lòng trắng trứng tựa như đám mây bị ép thành hình vòng cung, một đầu kéo dài tạo thành cái đuôi – hình ảnh một nửa trái tim.
Đường Tiểu Đường đứng trên mặt đất, chân nhỏ dậm tại chỗ, hai tay giấu sau lưng, nhìn Tư Hàn Tước đột nhiên đi vào, đôi mắt ẩn chứa sự hoảng hốt, “Chủ nhân, chào buổi sáng!”
Tư Hàn Tước đứng ở cửa phòng bếp, mái tóc hơi rối, anh mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông trông có vẻ lười biếng lại ấm áp, anh liếc vào trong nồi, mím môi, đôi mắt hơi đỏ lên, “Em đang làm gì vậy?”
Đường Tiểu Đường quan sát vẻ mặt của Tư Hàn Tước, trái tim nhỏ đập thình thịch như được lắp thêm một động cơ nhỏ, nhanh chóng giải thích: “Làm bữa sáng cho chủ nhân! Chủ nhân thích ăn trứng ốp!”
Giọng nói khe khẽ vừa lo lắng vừa vội vàng như thể sợ Tư Hàn Tước hiểu lầm cái gì, nó bổ sung thêm: “Chủ nhân thích ăn trứng lòng đào nhất!”
Tư Hàn Tước im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Sao em biết?”
Đường Tiểu Đường nắm tay nhỏ, ánh mắt liếc tới liếc lui, “A… chính là, lúc ngủ mơ chủ nhân nói như thế, đúng vậy, chủ nhân nói mơ!”
Ánh mắt Tư Hàn Tước tối sầm lại.
Đường Tiểu Đường chạy đến bên chân anh, mượn lực nhảy lên, ngoan ngoãn bò vào lòng anh, ôm lấy chủ nhân của mình như một đứa trẻ rồi nói tiếp: “Chủ nhân ơi, anh mau thử đi, xem nó có ngon hay không!”
Hai tay Tư Hàn Tước khoanh trước ngực, anh luôn cảm thấy… có gì đó kì lạ.
Nhưng không thể nói rõ được.
Cái xẻng rơi trên mặt đất, mùi hương trứng gà giòn rụm đầy dầu mỡ khiến anh cảm thấy không khoẻ.
Cảm giác đó cứ khắc khoải trong lòng, không lên không xuống, khó chịu kinh khủng.
Anh cụp mắt liếc kẹo dẻo gấu đang tranh công rồi lấy một chiếc đĩa gắp trứng rán. Chiếc đĩa màu xanh da trời chứa quả trứng gà có hai màu vàng nhạt và trắng nõn giống như chú cá koi vàng đang bơi tung tăng trong làn nước hoặc cũng có thể là con chim vàng tò mò thò đầu ra khỏi đám mây bồng bềnh.
Tư Hàn Tước ngạc nhiên nhìn quả trứng, chỉ cảm thấy trước mắt dần mờ sương, ngay cả làn khói dầu khiến anh không hề thích dường như cũng xen lẫn mùi hương ngọt ngào.
Anh lấy cốc cà phê đã pha sẵn trong máy pha cà phê ra đặt lên bàn, ngừng một lát rồi mới nâng lên: “Cụng ly?”
Đường Tiểu Đường căng thẳng đến mức hai tay run rẩy, thấy Tư Hàn Tước giơ cốc cà phê lên còn ngây người, sau đó mới hoảng loạn, một tay giữ qυầи ɭóŧ, một tay vụng về lấy viên kẹo đang ăn dở ra giơ lên, nghiêm túc chạm vào tách cà phê, “Dạ, cụng ly.”
Tư Hàn Tước cau mày, luôn cảm thấy Đường Tiểu Đường hôm nay thật kỳ lạ.
Anh cúi đầu cắn một miếng trứng rán, lớp da giòn rụm, lòng trắng trứng mềm dẻo và lòng đào đông đặc một nửa len lỏi trong khoang miệng, hương thơm và hơi nóng dâng lên ngưng tụ thành một vị đậm đà khó quên.
Dưới nhiệt độ thích hợp, các hạt muối tan chảy hoà với dầu mỡ, vị mặn và mùi thơm độc đáo của trứng va chạm vào nhau làm bùng nổ hàng loạt tia lửa nhỏ tuyệt vời trên đầu lưỡi.
Tư Hàn Tước rất ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng món trứng ốp lại có thể ngon như vậy.
Nó dường như là hương vị trong ký ức lại tựa như hương vị khởi đầu của cuộc sống.
Tư Hàn Tước dừng lại: “Sao em biết anh thích cái này?”
Đường Tiểu Đường nghẹn một miếng kẹo, hai má phồng lên chứa kẹo dẻo còn chưa nuốt xuống, “Chỉ là… lúc chủ nhân nói mơ, em nghe thấy. ”
Hai mắt Đường Tiểu Đường khẽ động: “Chủ nhân nói nói với bà nội là muốn ăn trứng ốp.”
Lông mi Tư Hàn Tước run lên, giọng nói tự nhiên trầm xuống thậm chí còn hơi cẩn thận, “Anh kêu bà nội?”
Đường Tiểu Đường chớp mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua chủ nhân mơ thấy bà nội.”
Tư Hàn Tước khẽ giật mình.
Đã lâu rồi anh không mơ thấy bà lão nhã nhặn và hiền từ ấy.
Lâu đến mức khi cầm bức ảnh cũ lên, vào một khoảnh khắc nào đó anh đã cảm thấy người trong ảnh bắt đầu xa lạ.
Bà lão cao quý từ nhỏ có vô số người hầu hạ, hai tay chưa từng phải dính nước, đến già cũng chưa từng xuống bếp lần nào.
Cho đến khi nhận lại đứa cháu trai nhỏ bị đuổi ra khỏi Tư gia, cậu bé Tư Hàn Tước tính cách lạnh lùng, cực kì cảnh giác với hoàn cảnh xa lạ. Để lấy lòng cháu nội, bà lần đầu tiên xuống bếp, dưới sự hướng dẫn của đầu bếp, bà luống cuống tay chân rán được một quả trứng cháy.
Không ngờ Tư Hàn Tước bé nhỏ nhìn thấy có người tự tay nấu đồ ăn cho mình thì hai mắt lại đỏ hoe, cậu giống như một con sói nhỏ từng ngụm từng ngụm cắn nuốt cả quả trứng.
Bà lão hơi chột dạ và khẳng định là do đầu bếp làm, không ngon cũng là do đầu bếp làm.
Vị đắng sặc lên làm Tư Hàn Tước chảy nước mắt, cậu hơi ngẩng đầu lên, bên miệng là miếng trứng màu đen, cắn răng nói: “Rất ngon!”
Bà lão cười thoải mái. Đương nhiên là ngon rồi, chính tay bà làm mà.
Cậu bé Tư Hàn Tước giật mình, bị vẻ đáng yêu vô lại của bà lão chọc cười.
Đó là lần đầu tiên hai bà cháu mở lòng với nhau.
Trong những năm tháng bà nội còn sống, sau bất kể chuyện gì xảy ra khiến Tư Hàn Tước không vui thì trên bàn ăn sẽ có một quả trứng ốp.
Mội miếng nóng hôi hổi có muối rắc bên trên, tuy đơn giản nhưng hương vị ấy lại cuốn theo ký ức và tuổi thơ trở thành món ngon không gì có thể thay thế được.
Kỹ năng rán trứng của bà dần tiến bộ, không lâu sau đã rán thành thục trứng lòng đào.
Từ khi bà qua đời, đã rất nhiều năm Tư Hàn Tước chưa từng nếm được mùi vị tương tự.
“Nằm mơ thấy bà à?” Hàng mi của Tư Hàn Tước rủ xuống, che giấu tất cả cảm xúc dưới đáy mắt, hoảng hốt nói tiếp: “Hẳn là sắp đến ngày giỗ.”
Khi gió bắc thổi qua dãy núi mang theo hơi lạnh là ngày giỗ của bà đang đến gần.
Đường Tiểu Đường lắc lỗ tai: “Đường Tiểu Đường đi gặp bà nội cùng chủ nhân được không?”
Tư Hàn Tước rầu rĩ đáp lời, ăn mấy miếng xong đĩa trứng rồi ném bát đĩa vào máy rửa bát, anh đặt Đường Tiểu Đường lên vai, bưng cốc cà phê ngồi xuống ghế sô pha, một người một kẹo bắt đầu nghe tin tức buổi sáng.
Đường Tiểu Đường ngồi trên vai Tư Hàn Tước, căng thẳng bấu cả hai tay vào qυầи ɭóŧ, bắp chân lắc lư, quan sát biểu cảm của chủ nhân với vẻ chột dạ.
“Kẹo làm trứng ăn có ngon không ạ?” Đường Tiểu Đường thì thầm.
“Rất ngon.” Tư Hàn Tước nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào kẹo dẻo gấu trên vai, mùi hương ngọt ngào từ từ len vào phổi.
Sau khi tán gẫu một lúc, Tư Hàn Tước đứng dậy thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đưa kẹo dẻo gấu đi làm, thế nhưng Đường Tiểu Đường lại ngượng ngùng chưa từng thấy.
“Hôm nay em có thể ở nhà không ạ?”
Đường Tiểu Đường chớp mắt: “Bởi vì chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân nên kẹo đã thức cả đêm, rất mệt mỏi, hôm nay em ở nhà ngủ bù được không ạ?”
Đáy lòng Tư Hàn Tước cảm thấy mềm mại, lập tức đáp: “Đương nhiên có thể!”
“Hehe.” Đường Tiểu Đường ngẩng đầu tặng chủ nhân một cái hôn.
Lúc đi ra ngoài, viên kẹo dẻo lạch bạch chạy theo anh, một tay túm lấy qυầи ɭóŧ, tay kia quơ quơ chiếc khăn tay nhỏ xé ra từ túi kẹo, đứng trên bàn trà tạm biệt chủ nhân.
Tư Hàn Tước thích thú nhìn nó, rất phối hợp đứng ở huyền quan vẫy tay chào.
Kẹo dẻo gấu cười toe toét.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, Đường Tiểu Đường mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi bóng dáng của Tư Hàn Tước thực sự biến mất, nó mới đặt mông ngồi xuống, cái bụng bầu bĩnh lập tức lộ ra, qυầи ɭóŧ treo trên bụng trong nháy mắt toác thành hai mảnh.
Hù chết kẹo.
Đáy lòng Đường Tiểu Đường còn sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc qυầи ɭóŧ bị mình phá hỏng, nó chạy hai ba bước tới chỗ máy tính bảng mở “Kẹo của Tư tiên sinh”, kéo xuống cuối kỳ “Trứng rán của bà nội” rồi nhấp một cái.
Kế tiếp.
Đường Tiểu Đường nghiêm túc xem từng kỳ một, kế tiếp sẽ là gì nhỉ.
Những thứ Đường Đường muốn làm với chủ nhân, kẹo nhất định phải làm với chủ nhân một lần!
Đường Tiểu Đường xoa hai tay, hiện tại kẹo rất lợi hại đấy!
Mới đêm qua, sau cái nóng oi bức, thân thể nhỏ nhắn hồng nhuận từ từ dài ra, màu sắc dần nhạt đi rồi biến thành làn da trắng sữa sạch sẽ, ngũ quan biến hoá trở thành dung mạo một thiếu niên thanh tú xinh đẹp.
Cẳng chân thon dài đặt trên ga giường màu tối, sáng đến chói mắt.
Có tiếng xoẹt nhỏ vang lên, một tay Đường Tiểu Đường che lại mảnh đất giữa hai chân, một tay cầm chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng đã bị xé rách, hai mắt ngấn nước như nai con mở to, kinh ngạc lại sợ hãi nhìn về phía ngón tay mảnh khảnh rõ ràng.
Má nó!
Tui thật sự biến thành người????
Lần đầu tiên được làm người, Đường Tiểu Đường cực kỳ sợ hãi.
Làn da trắng nõn mềm mại như đậu hũ tưởng chừng như có thể véo ra nước, đôi chân thon dài gập lại, nửa che nửa lộ ra nhúm nho nhỏ đáng yêu cùng với… hai quả trứng mini chủ nhân làm cho nó.
Đường Tiểu Đường liếc một cái, toàn thân xấu hổ đỏ ửng như quả đào chín.
Không lớn bằng của chủ nhân, nhưng… nhưng của kẹo đáng yêu hơn!
Xương hông và vòng eo từ từ căng ra từ đôi chân dài tạo thành một tỷ lệ hoàn mỹ, mịn màng như mực nước toả ra hương thơm quyến rũ, bộ ngực trắng nõn cùng với cơ bắp xinh đẹp tràn đầy khí thế thanh xuân tươi trẻ.
Cơ thể ngọt ngào lại dễ thương dán sát vào Tư Hàn Tước, ánh mắt hồn nhiên đảo qua lại giữa cơ thể con người đột ngột thay đổi của mình và chủ nhân, cẩn thận so sánh sự khác biệt giữa bản thân và chủ nhân mình yêu thương nhất.
Một lọn tóc cong cong trên đỉnh đầu Đường Tiểu Đường cọ vào làn da mẫn cảm nơi cổ Tư Hàn Tước, anh phát ra âm mũi gợi cảm, giống như sắp tỉnh lại!
Đôi mắt tròn xoe của Đường Tiểu Đường không chớp nhìn Tư Hàn Tước, nó đặt lòng bàn tay lên lông mi của chủ nhân, hàng mi dày của Tư Hàn Tước run lên như thể râu của một con bướm vô tình cọ qua, Tư Hàn Tước đang muốn tỉnh lại nhưng mùi thơm ngọt ngào ấm áp cứ mãi vấn vương, hơi thở của Đường Tiểu Đường như ánh trăng mỏng manh mờ ảo kéo Tư Hàn Tước trở về giấc mộng của mình.
Lần đầu tiên Đường Tiểu Đường nhìn chủ nhân của mình từ góc độ này, nó dựa vào ngực Tư Hàn Tước, mũi chạm vào nhau, hơi thở đan xen, nó mỉm cười ngọt ngào, sau đó nó không kìm được cúi đầu xuống lén hôn lên trán chủ nhân…
……
Khi lên xe, Tư Hàn Tước vô thức thắt dây an toàn cho ghế phụ rồi mới nhận ra rằng hôm nay kẹo dẻo gấu của anh không ở bên cạnh.
Bên người không có kẹo dẻo gấu, thế mà anh lại cảm thấy xa lạ.
Rõ ràng là kẹo dẻo gấu chỉ mới xuất hiện trong cuộc đời anh vài tháng, nhưng dường như nó vốn nên như thế, mỗi nơi trong sinh hoạt đều để lại dấu vết.
Anh tự giễu mỉm cười, cảm thấy bản thân bỗng trở nên nhạy cảm.
Trái tim lạnh lùng có điểm yếu, điều này cực kỳ nguy hiểm.
Tư Hàn Tước thở dài, đành chịu thôi.
Xe đi được nửa đường, con ngươi đen từ từ co lại, cảm giác kỳ lạ trước đó càng ngày càng trở nên rõ ràng.
——Một viên kẹo nhỏ xíu sao có thể lấy được chiếc chảo lớn như vậy rồi lại không hề áp lực rán một quả trứng gần như hoàn hảo như thế?
~Hết chương 37~