Đường Tiểu Đường tò mò nhìn bàn tay và bàn chân màu hồng nửa trong suốt của mình… Ồ, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn trịa, hoàn toàn không thấy chân đâu hết.
Nó duỗi đôi tay ngắn ngủn sờ lên mặt mình, á á, cảm giác thật tuyệt!
Bàn tay nhỏ bé không có năm ngón mà chỉ là một quả bóng nhỏ giống Doraemon.
Thật là dễ thương …
Nhưng tui là một viên kẹo mà, tại sao tui lại có sinh mệnh chứ?
Hình như là… được ai đó đánh thức?
Đường Tiểu Đường ghé vào thành thuỷ tinh trong suốt, đảo mắt thì nhìn thấy sắc mặt Tư Hàn Tước tái nhợt, anh cau mày giống như đang gặp ác mộng.
Một cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, Đường Tiểu Đường kích động hét lên!
Ôi trời, anh này đẹp trai quá!
Có phải anh ấy đánh thức tui không?
Một nửa khuôn mặt của người đàn ông vùi vào gối, đôi lông mày nhíu chặt lại, giữa hai chân mày là một đường dọc thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén đang nhắm lại, hàng lông mi được ánh sáng chiếu xuống tạo thành một vòng cung nhỏ, chiếc mũi cao thẳng khe khẽ động đậy, đôi môi mỏng nhợt nhạt mím chặt.
Anh tựa vào chiếc gối trắng như tuyết như thể một bức tranh vẽ đẹp mắt.
Anh hẳn là chủ nhân của tui nhỉ.
Đường Tiểu Đường suy nghĩ miên man, anh hẳn là chủ nhân của tui.. mà kẹo… Kẹo vì bảo vệ chủ nhân nên mới có sinh mệnh!
Chỉ là, tại sao chủ nhân trông rất đau đớn?
Đường Tiểu Đường rất khó hiểu, trong lòng lại cảm thấy nhói đau.
Nó vươn tay đẩy hộp thuỷ tinh, hộp thuỷ tinh rất chặt, không nhúc nhích tí nào, đôi chân nhỏ đi vòng quanh hộp tìm cách thoát ra nhưng kẹo dẻo thực sự quá mềm…
Không có biện pháp, Đường Tiểu Đường ôm cái bụng tròn vo, “bình bịch” dũng cảm xông lên!
Chiếc hộp thuỷ tinh lắc lư, lăn khỏi tủ đầu giường rơi xuống đất.
Dưới đất trải một tấm thảm dày nên không hề có tiếng động, người đàn ông cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Tiểu Đường ở trong tư thế bất động trong vài giây giống như đang chơi trò “Một, hai, ba”. Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông không phát hiện ra thì nó mới nhón chân lạch bạch chạy ra ngoài trốn ở dưới chân giường, lộ ra đôi tai rung rung sau đó lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn lén.
Chủ nhân quả nhiên không phát hiện ra nó!
Đường Tiểu Đường nhảy tưng tưng trên mặt đất, ừm, kẹo dẻo đàn hồi thật là tốt, nó nhảy một cái, biuuu, dường như đang bay lên!
Đường Tiểu Đường vừa vặn bay tới mép giường, hai cái tay mập mạp duỗi ra, cuối cùng cũng bám được một sợi tua rua của ga trải giường!
Nhóc gấu thở hổn hà hổn hển bò lên, nó đang cực kỳ cố gắng! Thật lâu sau, Đường Tiểu Đường rốt cuộc cũng leo đến nơi.
Mệt chết kẹo rồi.
Khăn trải giường quá mềm, nhóc kẹo gấu vừa đi vừa nhảy giống như lò xo, thật vất vả đến trước mặt người đàn ông.
Trên người đàn ông mang theo hương tuyết tùng se lạnh, Đường Hiểu Đường hít một hơi thật sâu, cảm thấy hương vị này hơi quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra, chủ nhân của nó quá lớn, gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, Đường Tiểu Đường đứng trước mặt anh giống như một yêu tinh bé nhỏ.
Tư Hàn Tước nằm nghiêng ngủ thϊếp đi, một tay đặt lên mặt, tay kia duỗi thẳng đặt bên gối.
Ở ngay trước mặt Đường Tiểu Đường.
Khớp bàn tay rõ ràng, lớp da mỏng áp sát xương ngón tay, hình dáng mỗi ngón tay đều hoàn hảo, đường nét từ ngón tay đến cổ tay tinh xảo và sạch sẽ. Đường Tiểu Đường chỉ bằng nửa lòng bàn tay anh, còn bàn tay trước mặt thì giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật được nghệ nhân chạm khắc cẩn thận và tỉ mỉ.
Thế nhưng trên mu bàn tay xinh đẹp như vậy lại có một vết sẹo, máu đã đông lại, khớp ngón tay cũng hơi sưng đỏ.
Đó là chấn thương do chứng rối loạn lưỡng cực của Tư Hàn Tước gây ra khi anh nện một cú vào tường.
Thật là chướng mắt.
Hai tay Đường Tiểu Đường chống lên cái gối, cố gắng kiễng chân, chu cái miệng nhỏ nhắn liếʍ nhẹ lên vết sẹo.
Sau khi liếʍ xong, Đường Tiểu Đường vội vàng trốn ra sau gối, háo hức nhìn thân hình người đàn ông.
Tư Hàn Tước bị mất ngủ trầm trọng, anh ngủ rất nông, cảm thấy có thứ gì đó chạm vào ngón tay, có vẻ là con muỗi, vừa mát vừa ngứa, cực kì dễ chịu. Tính cảnh giác của anh cực cao, dù cơn đau đầu đang hành hạ thì anh vẫn chống đỡ mở mắt ra nhìn.
Nhịp tim của Đường Tiểu Đường như nghẹn lại, đôi mắt sâu và lạnh của người đàn ông nhìn thẳng vào nó!
Đường Tiểu Đường:!!!
Tim nó đập thình thịch, trong đầu suy nghĩ trăm đường chạy trốn, ai biết Tư Hàn Tước buồn ngủ đến mức chỉ cho rằng mình đang mơ.
Anh mơ thấy một bé yêu tinh màu hồng phấn trốn sau chiếc gối, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Đó là một giấc mơ, đó phải là một giấc mơ… Mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi khiến giấc mơ tưởng như hão huyền này càng trở nên mờ ảo, Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm vào nhóc gấu nhỏ màu hồng trong vài giây rồi nặng nề nhắm mắt lại.
Đường Tiểu Đường nín thở mấy chục giây gần như sắp nghẹt thở, nhìn người đàn ông tiến vào giấc ngủ say lần thứ hai, sau khi xác định anh không có phản ứng gì nữa mới hít nhẹ một hơi, vỗ vỗ ngực.
Hù chết kẹo!!
“Chủ nhân?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như sữa của Đường Tiểu Đường khẽ cất lên sau đó nó dũng cảm hô lên, Tư Hàn Tước không đáp lại.
Lần này chủ nhân thực sự ngủ say!
Lòng can đảm của Đường Tiểu Đường đột nhiên được củng cố, nó cẩn thận quan sát vết sẹo, rất tốt, vết sẹo đã bắt đầu lành, sau đó nó từ trên gối chạy tới chỗ chủ nhân, lại vươn bàn tay nhỏ bé ra lén lút chọc vào giữa chân mày chủ nhân.
Da của chủ nhân… lạnh và mịn…
Không biết tại sao, nó dường như theo bản năng mà biết nên xoa bóp chỗ nào thì chủ nhân sẽ ngủ ngon hơn!
Đôi bàn tay tròn trịa mũm mĩm của nó xoa xoa giữa lông mày và thái dương của Tư Hàn Tước, sau đó đôi chân ngắn chạy vòng ra sau đầu đến cái gáy của người đàn ông, thở hổn hển vì kiệt sức, ủn thân thể vào các huyệt đạo để mát xa.
Ấn ấn, xoa xoa, Tư Hàn Tước chỉ cảm thấy đầu của mình dần thả lỏng lại, hơi thở ngọt ngào tựa như một bài hát êm dịu, chúng quanh quẩn nơi chóp mũi, dần dần anh thật sự ngủ thϊếp đi.
Lông mày giãn ra, thân thể thả lỏng, không còn căng chặt nữa, hô hấp cũng bình tĩnh lại, thật sự đã ngủ say.
Đối với một người mắc chứng mất ngủ cực kì nặng như anh, việc ngủ giống như cơ chế tự bảo vệ. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, khi đã vào giấc, não bộ vẫn ù ù như một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn.
Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, Tư Hàn Tước luôn mơ thấy rất nhiều điều, cha bạo hành gia đình từ khi anh còn nhỏ, mẹ luôn cuồng loạn và vô số kẻ muốn gϊếŧ anh để cướp Tư gia… Vì vậy mỗi khi tỉnh lại sau một giấc mộng dài, anh hay choáng váng buồn nôn, còn mệt hơn cả làm việc suốt một ngày.
Nhưng mà…
Tư Hàn Tước ngủ một giấc đến sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, môi trường tự nhiên của khu biệt thự rất tuyệt vời thậm chí còn có tiếng kêu ríu rít của lũ chim.
Nếu là trước đây anh bị tiếng chim hót đánh thức sẽ cáu kỉnh khó chịu cả một ngày.
Nhưng hôm nay, vậy mà anh lại cảm thấy tiếng kêu này rất động lòng người?
Tư Hàn Tước đỡ trán ngồi dậy mới nhận ra mình không còn cảm giác buồn nôn và chóng mặt quen thuộc!
Không chỉ vậy, sau giấc ngủ ngon, cơ bắp sung sướиɠ tràn đầy năng lượng như có dòng nước ấm từ từ chảy khắp cơ thể khiến tinh thần trở nên sáng láng hơn, lông mày lạnh lùng như phát sáng. Toàn thân hoàn toàn sảng khoái, dễ chịu!
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ngủ thật là một điều tuyệt vời!
Tư Hàn Tước không kìm được mà vươn vai. Lần đầu tiên khuôn mặt đóng băng của Tư Hàn Tước lộ rõ vẻ bối rối. Khi chân chạm mặt đất, anh thấy chiếc hộp thuỷ tinh chứa kẹo dẻo gấu lăn quay trên thảm, viên kẹo dẻo màu hồng nằm trên thảm màu vàng nghệ, khuôn miệng cong cong dường như đang cười với anh.
Khóe môi Tư Hàn Tước trở nên ấm áp, anh cúi người nhặt nhóc gấu kẹo trên mặt đất lên, chạm vào chóp mũi nó.
Kẹo mềm rung rung, khi đầu ngón tay của anh vừa chạm tới, chóp mũi thẳng tắp khẽ động, hai tai lắc nhẹ, dường như muốn nói chào buổi sáng.
Loại trực giác này va chạm mãnh liệt vào tâm trí anh, ban đầu Tư Hàn Tước ngạc nhiên nhưng rồi lại cảm thấy thật dễ thương.
Người như anh cũng có những ý tưởng đáng yêu như thế hay sao?
Tư Hàn Tước đặt nhóc gấu vào hộp thuỷ tinh, lẳng lặng nhìn viên kẹo màu hồng, đôi mắt rũ xuống, giọng nói từ tính trầm thấp khàn khàn vừa tỉnh ngủ quyến rũ vô cùng, “Chào buổi sáng.”
Anh luôn cảm giác được trong bóng tối, Đường Đường đang che chở anh.
Nghĩ đến Đường Đường đang bất tỉnh trong phòng bệnh, vẻ dịu dàng trong mắt Tư Hàn Tước nhạt đi, không muốn nhìn vật lại nghĩ đến người nên dứt khoát nhét hộp kẹo vào trong tủ quần áo rồi xoay người đi rửa mặt.
Nghe thấy động tác chủ nhân biến mất ở cửa phòng, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của Đường Tiểu Đường ôm lấy đầu, luống cuống.
Kẹo hơi sợ bóng tối đấy nha nha nha!
~Hết chương 2~