Trần Lạc Bạch
Chiều thứ sáu.
Mặt trời lặn vào mùa thu chiếu đỏ cả một nửa bầu trời.
Từ cửa sổ phòng học lớp 12 có thể nhìn thấy sân bóng rổ, ở góc nhìn của cửa sổ cuối cùng có thể nhìn rõ nhất.
Khi Chu An Nhiên đang quét dọn đến gần cửa sổ ở cuối, động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tòa nhà dạy học cách sân bóng không tính là gần, trên sân bóng rổ các thanh niên chạy cuồng loạn bị khoảng cách làm cho hình dạng trở nên mơ hồ, nhìn từ xa, như những người tí hon xanh trắng không ngừng chuyển động.
Chu An Nhiên tự cho là đã quen thuộc với hình dáng của người kia, nhưng cũng không có cách nào nhận ra anh trong đám người này.
Cô thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại rơi về phía hàng ghế thứ sáu bên trái tổ thứ hai.
Vị trí đã sớm trống rỗng.
Sách để trên bàn không ngay ngắn, nhưng cũng không tính là bừa bộn.
Giống như chủ nhân của nó.
Là học sinh giỏi trong mắt của tất cả giáo viên.
Nhưng cũng không phải là loại học sinh ngoan ngoãn, quy củ.
Sau giờ học, thường hay la cà hơn bất cứ ai.
Cặp sách màu đen lỏng lẻo thường chỉ đeo ở một bên vai.
Bởi vì ngại phiền toái, đừng nói là làm cán bộ lớp, ngay cả làm lớp trưởng cũng không muốn làm.
"Nhiên Nhiên, cậu quét xong chưa?" giọng Nghiêm Tinh Thiến bỗng nhiên vang lên.
Chu An Nhiên lấy lại tinh thần: "Sắp rồi."
Đem rác dọn dẹp xong rồi đi đổ, nhiệm vụ của Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến coi như hoàn thành.
Hai người trở lại bàn học thu dọn cặp sách, Nghiêm Tinh Thiến quay đầu nhìn bàn sau: "Hạ Minh Vũ, cậu không đi à."
Nam sinh đeo cặp kính ở bàn sau, đang cúi đầu làm bài thi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn các cô một cái: "Đợi lát nữa sẽ đi."
"Vậy chúng tôi đi trước." Nghiêm Tinh Thiến cũng không nói thêm: "Đi thôi, Nhiên Nhiên."
Lớp 2 ở tầng 2.
Chu An Nhiên dắt tay cô xuống lầu.
Cha mẹ cô và cha mẹ Nghiêm Tinh Thiến là bạn thân, hai cô ở cùng một tiểu khu, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn.
Xe buýt của họ về tiểu khu phải đón ở cửa Đông trường học.
Mà từ lầu đi cửa Đông, là phải đi qua sân bóng rổ.
Nghĩ đến lát nữa còn có thể gặp lại anh, tâm tình Chu An Nhiên nhảy nhót, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút, ngay cả cặp sách nặng trịch trên vai cũng nhẹ hơn không ít.
Trên sân bóng, anh ấy luôn là người thu hút sự chú ý nhất.
Rất nhiều học sinh qua đường, dù là nam hay nữ, đều thường vô thức nhìn qua.
Chu An Nhiên lẫn vào trong đám người, cũng không tính là nổi bật.
Đây là một trong những cơ hội hiếm hoi trong tuần mà cô có thể nhìn chằm chằm vào anh mà không gây sự chú ý.
Cầu thang đi được một nửa, Nghiêm Tinh Thiến muốn hỏi Chu An Nhiên có muốn mua một ly trà sữa ở ngoài trường rồi trở về hay không, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nữ sinh bên cạnh lông mi dài mà cong cong, khóe miệng hơi nhếch lên, trên gương mặt trắng đến gần như phát sáng lộ ra một núm đồng tiền nho nhỏ.
Quen biết nhiều năm như vậy, Nghiêm Tinh Thiến vẫn thường bị bộ dáng ngọt ngào này của cô thu hút.
Chỉ là kiểu tóc và cách ăn mặc của trường đều phải theo quy định, Chu An Nhiên từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không thay đổi kiểu dáng ăn mặc, trên mặt còn có chút mập mạp trẻ con, tính cách lại không nổi bật, ở trong lớp đều sẽ không dễ nhận ra.
Nghiêm Tinh Thiến không khỏi nhìn chằm chằm thêm vài giây.
Theo động tác đi xuống, núm đồng tiền nhỏ bên miệng Chu An Nhiên bị mái tóc nhanh ngang vai che khuất một chút, vừa thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc xuất hiện vẫn còn.
Nghiêm Tinh Thiến lắc lắc tay cô: "Chuyện gì xảy ra, hôm nay hình như cậu vô cùng vui vẻ?"