Chương 8

Edit:Xoài

Beta:Muối


Tôi xách chiếc túi đứng ở một bên của nhà ga để đợi tàu tới. Thẫn thờ nhìn dòng người qua lại, tôi không khỏi thở dài, không biết sau này phải làm thế nào để sống chung với Bùi Kì thật hoà hợp, không bị gượng ép.

Đây thực sự một sai lầm tai hại sau khi uống rượu.

“Hạ Viên.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Người trước mặt đội chiếc mũ bảo hiểm, mặc bộ đồ thể thao đen trắng như một vận động viên, đôi chân dài miên man, vòng eo hẹp dừng lại trước mặt tôi.

Tôi sững sờ nhìn cậu ta, nghĩ rằng đây có lẽ là một thiếu niên bất lương, vì vậy theo bản năng lùi lại một bước.

“Không nhận ra em sao?”

Bùi Kì cởi bỏ mũ bảo hiểm, nhìn tôi, trong mắt có chút bất lực, “Lên xe đi.”

“Tôi phải đi làm bây giờ …”

Tôi không có thời gian để đi cùng cậu tới cuộc đua xe, những thứ mà thằng nhóc này chơi quả là khác thường, tôi khó có thể tiếp nhận được.

Bùi Kì lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm khác trên xe, đưa cho tôi, rối ghé sát vào thì thầm: “Em đưa chị tới đó.”

Tôi:?

Giọng điệu của Bùi Kì có chút khó chịu: “Không muốn?”

Tôi cắn môi, nhìn quanh rồi lúng túng đội mũ bảo hiểm.

“Cái quai cài này cần phải được cài thật chắc chắn mới an toàn.”

Bùi Kì nghiêng người và kéo tôi đến trước mặt mình, cài nút mũ bảo hiểm cho tôi vô cùng tự nhiên.

Tôi im lặng nhìn cậu ấy, nét mặt của cậu mang vẻ nghiêm túc nào đó khó giải thích.

Vị gió mùa hạ quyện với hương thơm cơ thể chàng trai tạo nên một mùi hương sảng khoái.

Tôi ngồi ở băng ghế sau, nhìn quần áo bay lượn trong gió, cảm xúc trong lòng nhất thời lẫn lộn.

Bởi vì thời khắc này, tôi đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần trong đầu.

Kế Thước cũng thích ô tô, nhưng do áp lực kinh tế vào thời điểm đó, anh ta không thể mua nó, vì vậy anh ta đã đặt mục tiêu vào xe máy.

Tôi vì muốn tạo bất ngờ, cũng để thuận tiện hơn cho những lần đi chơi sau nên đã quyết định mua một chiếc ô tô, định sẽ tặng làm quà sinh nhật, nhưng không ngờ tới nhận lại được lại chỉ là những lời trách móc của anh ta.

Nguyên nhân là do tôi tự quyết định mà không có sự cho phép.

Tôi luôn thúc ép anh ta chấp nhận những điều mà bản thân không muốn.

Có lẽ lúc đó anh ta đã chán ghét tôi rồi, nhưng có lẽ lúc đó tôi đã lún sâu vào cái hố đấy nên không hề hay biết.

May mắn thay, ngày đó không có khoe khoang khoác lác với ai, vì vậy bây giờ cuộc sống cũng chẳng đến nỗi nào.

*

Bỗng một cơn gió lạnh ùa đến khiến tôi vô thức ôm chặt lấy eo của Bùi Kì, giọng nói có chút run rẩy.

“Bùi, Bùi Kì! Chạy chậm lại!”

“Cái gì? Gió to quá, em không nghe thấy.”

Giọng điệu của Bùi Kì xen trong gió, cậu cũng không có ý định giảm tốc độ, thậm chí là nhanh hơn.

“Bùi Kì!”

Bỗng một chiếc ô tô màu đen lao đến.

Bùi Kì như là cá gặp nước, cậu nhanh chóng chuyển hướng và tránh nó một cách dễ dàng.

Tôi ôm chặt lấy eo cậu, sợ đến mức tim ngừng đập, không kìm được nước mắt.

“Dừng lại! Chị không ngồi nữa!”

Tôi sợ hãi khóc nấc lên và đánh vào lưng của Bùi Kì một cách giận dữ.

Có lẽ cũng nhận ra tôi đang khóc nên Bùi Kì từ từ giảm tốc độ rồi dừng xe bên đường, tôi lập tức cởi mũ bảo hiểm ném cho cậu ta.

“Hạ Viên!”

Bùi Kì cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tôi vừa khóc vừa chạy về phía trước, nhất quyết không đi xe của cậu thêm nữa, tôi cảm thấy mình lúc này e là sợ đến mức không còn giọt máu.

“Hạ Viên.”

Bùi Kì nắm lấy cổ tay tôi, đưa tay lên lau đi hàng nước mắt.

“Không cho phép gọi chị như thế!”

Tôi lùi lại một bước, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nhìn cậu rồi mắng: “Gọi tôi là chị!”

“Em chỉ muốn được đi chơi với chị.”

Bùi Kì đặt bàn tay mát lạnh của cậu ấy lên mặt tôi, hơi cau mày rồi nhẹ nhàng nói: “Chị không nghĩ là rất ngầu sao?”

Tôi:……

Được rồi, cậu là tuyệt nhất!

Tôi hít một hơi thật sâu, và càng thêm hiểu được nỗi bất lực của chú Bùi.

Trong gia đình, dì Bùi là người dễ tính, vì vậy chú Bùi bất đắc dĩ phải là người đóng vai phản diện, mới miễn cưỡng áp chế được Bùi Kì.

Còn tôi bây giờ, thực sự không thể xử lý được cậu ấy.

“Đừng khóc.”

Bùi Kì cúi xuống nhìn tôi, tôi chưa kịp nói thì cậu đã ôm tôi như một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ không lái xe như vậy nữa.”

Tôi mím môi, ngửi lấy mùi thơm sảng khoái trên người cậu, cảm thấy nước mắt cũng ngừng rơi.

*

Tôi cũng thực sự xấu hổ khi được một người bé tuổi hơn ôm ấp dỗ dành.

“Chị ơi, đừng khóc nữa, được không?”

Tôi nhíu mày nhìn cậu ta, lau nước mắt rồi nghẹn ngào hỏi: “Sao cậu có thể dỗ con gái thành thục đến vậy, có phải là bạn gái cũ dạy không?”

“Bạn gái cũ nào?”

Bùi Kì có chút bất lực, đưa bàn tay mát lạnh của mình lên mặt tôi rồi nhỏ giọng nói: “Đó là do ba nhất quyết thay đổi nguyện vọng của em, nhưng em lại không thể tức giận, vì vậy em nảy ra ý định yêu sớm rồi trả tiền thuê bạn gái để chọc giận ông ấy ”.

Tôi:……

Bùi Kì: “Em cũng đâu thể ngờ mọi chuyện lại tình cờ như vậy, em còn chưa từng chạm vào cô ta, cũng không biết rằng cô ta đang mang thai, và cũng đâu nghĩ rằng đứa con cô ta mang trong mình lại chính là của tên đối thủ một mất một còn trên đường đua chứ.”

Tôi chớp mắt nhìn Bùi Kì đang nhẹ giọng giải thích, không nhịn được mà bật cười, “Vậy thì tại sao cậu không giải thích với dì và những người khác …”

“Có ích sao, mọi người đều cho rằng em đang che đậy chuyện mình bị đội nón xanh nên mới làm vậy.”

Bùi Kì nhún vai, tỏ vẻ không để tâm.

Tôi bĩu môi, “Vậy thì tại sao lại nghĩ rằng chị sẽ tin chứ…”

Bùi Kì cười nhẹ, đôi mắt đen sâu thẳm tựa mặt hồ phản chiếu ánh trăng đêm, thì thào nói: “Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng một đêm, chẳng nhẽ lại không tin tưởng nhau sao?”

Tôi:……

Chồng, vợ chồng?

Tôi trợn tròn mắt, định nói lời giải thích.

Bùi Kì đột nhiên tiến lại gần, hơi thở trong veo của cậu ấy như bao quanh lấy tôi.

“Chị ơi, nếu chị không về thì muộn mất.”

Bốn mắt chạm nhau, khóe môi Bùi Kì nhếch lên, chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng nhưng nó lại rực rỡ đến lạ thường.

Đầu óc bỗng trở nên trì trệ, lời nói đến miệng nhưng lại chẳng tài nào thốt lên được…