Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẹo Bông Gòn

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit:Xoài

Beta:Chanh

———————-

“Mẹ cậu sắp đến rồi, cậu nhanh đi tắm đi.”

Tôi cố gắng nói chuyện với cậu ấy.

Bùi Kì vẫn còn hơi say, cậu ấy cởi khăn tắm nghiêng người nhìn tôi, không nói một lời, bắt đầu cởϊ áσ ngay tại chỗ khiến tôi đỏ mặt tháo chạy.

Tôi: …

Nghe tiếng cười trong phòng tắm, tôi không khỏi nghiến răng, đứa nhỏ này, chắc chắn cố ý!

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bị một đứa trẻ đùa giỡn, điều này thật khó chấp nhận.

Dù sao thì tôi cũng hơn cậu ta tận bốn tuổi, da mặt bằng tốc độ nhanh đã bắt đầu lão hoá, có còn giống thiếu nam thiếu nữ tươi xanh mơn mởn như tụi trẻ bây giờ đâu.

Khi cô Bùi đến, Bùi Kì cũng tắm xong bước ra, trên người chỉ quấn tạm cái áo choàng tắm màu trắng, nhìn thấy cô Bùi, cậu chỉ liếc nhìn rồi đi vào tủ lạnh lấy sữa.

“Bùi Kì—”

“Con không muốn uống súp.”

Bùi Kì đơn giản từ chối.

Tôi cong môi, nhìn vẻ mặt bất lực của cô Bùi, tôi đặt bữa ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn, nhẹ giọng nói:

“Cô qua bàn ăn chút cuộn đậu phụ với con nhé?”.

Thấy vậy, cô Bùi không thể nhịn được cười, bà quay lại nhìn tôi với vẻ dịu dàng và nhẹ nhõm.

Tôi không biết đầu nhỏ của Bùi Kì đang nghĩ gì, tôi vội vàng cắn một miếng để còn nhanh chóng quay về phòng, không muốn nói một lời, cũng không dám hỏi nhiều.

Rốt cuộc, đó là việc của gia đình họ. Tôi không có hứng hóng hớt những chuyện không liên quan đến mình.

“A Viên?”

“Dạ?”

Tôi đang cắn một miếng đậu phụ nhỏ không khỏi bối rối nhìn cô Bùi.

Cô Bùi nheo mắt cười, hạ giọng có chút ngượng ngùng

“Đã làm phiền cháu trong thời gian này rồi.”

Tôi lắc đầu nhẹ nhàng nói:

“Không có gì phiền đâu ạ. Mọi thứ vẫn tốt nên cô chú cứ yên tâm.”

Nếu cô có thể mang thằng nhóc này đi ngay bây giờ thì mọi thứ lại càng tốt. Tôi thầm khóc trong lòng

Cô Bùi bật cười.

“Thằng nhóc này gần đây bị người ta đá cho nên tính tình không tốt lắm. Nó có nói gì thì con cứ mặc kệ nó đi.”

“Khụ khụ.”

Nghe câu này tôi suýt nữa bị sặc, ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô Bùi, kinh ngạc hỏi:

“Có thật không ạ?”

Cô Bùi: “Đương nhiên là thật. Thật hơn cả vàng nữa chứ.”

Tôi: …

Hóa ra ban đầu Bùi Kì là một cậu bé ngây thơ chưa trải sự đời.

Cậu thích một cô gái, và muốn tỏ tình khi trưởng thành. Nhưng chỉ sau một tuần yêu đương cậu phát hiện ra người ta đã có thai hai tháng.

Cậu ấy suýt thì đã làm bố …

Tôi xin lỗi, tôi thực sự không muốn cười nhưng mà …

Hahhahahaahahhahaaa

Tôi không thể kìm nén được.

Tiếng cạch, cửa phòng vội mở ra

“Mẹ!”

Bùi Kì mặt mày ủ rũ, đôi mắt đầy bất lực, không thể nói thành lời.

Tôi nhịn cười khoé môi khẽ giật giật, cố gắng hết sức để khuôn mặt trở nên nghiêm túc, yên lặng nhìn.

Chà, thật là một cậu bé đáng thương và tội nghiệp biết bao

Cách đó vài mét, mặt Bùi Kì đỏ lên, tức giận vì xấu hổ, mím chặt môi, bắt gặp ánh nhìn thương tiếc của tôi

Tôi lặng lẽ nhét vào miệng mình một cuộn đậu phụ. Trong lòng thì nở hoa.10 giờ tối.

Lúc này, Bùi Kì ăn một cuộn đậu phụ và dựa vào ghế sofa, đọc tạp chí, uống rượu mà không nói một lời.

Nhìn dáng vẻ cậu ta không khác gì một vị tổng tài bá đạo lạnh lùng đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa.

À đó sẽ chỉ là suy nghĩ của tôi trước khi nghe câu chuyện tình yêu của Bùi Kì

“ Ờ hừm, câu nghe chị nói này, cậu mới 18 tuổi, nên sau này cậu sẽ có nhiều cơ hội yêu đương thôi, đừng buồn mãi như thế, phải mạnh mẽ lên chàng trai.”

Cầm đĩa bánh, tôi giơ tay bỏ chai rượu sang một bên, ngồi cạnh Bùi Kì cười cười, cố gắng để an ủi cậu bé đang đối diện với cú sốc đầu đời này.

Bùi Kì hình như đã hơi say, lạnh lùng liếc tôi một cái, nhếch môi cười vô hại:

“Chị đang nói với em sao?”

Tôi bỏ qua, chỉ cho rằng cậu ta đã quá say, dùng một tay gõ nhẹ nắp bình dấm táo ở góc bàn rồi đưa cho cậu, không có ý định trả lời câu hỏi này.

Tôi không thích chơi đùa với em trai nhỏ.

Bùi Kì mím môi nhìn tôi, cũng không định ép buộc, chỉ cười và nói:

“Chị không dám à?”

Tôi cố nhịn cười, cong môi và gật đầu

“Ừ, Tôi sợ cậu đánh tôi. “

Bùi Kì bật cười rồi đột nhiên tiến lại gần tôi.

Tôi không trốn tránh nên bị cậu ta đẩy xuống ghế sô pha.

Tôi khẽ cau mày, mắt không tự chủ rơi vào đôi môi căng mọng đó.

Yết hầu của cậu lăn tăn, cậu cong môi và nói:

“Chị ơi.”

Bắt gặp là đôi mắt đen của cậu, tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi biết rằng Bùi Kì không có ý đó với tôi, ánh mắt đó đầy giễu cợt.

Đứa trẻ với vẻ ngoài ngây thơ này lại bắt đầu đe dọa:

“Nếu chị nói với người khác những gì mẹ tôi nói hôm nay, chị có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”

Tôi mím môi.

Bùi Kì nhắm mắt lại, gục đầu vào cổ vai tôi, nở một nụ cười xấu xa.

Tôi: …

Sau khi uống rượu, Bùi Kì say và bất tỉnh.

Tôi nhìn vào ngọn đèn trần trong phòng khách khẽ thở dài.

Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy cậu ta, tôi như nghĩ đến chính mình ngày xưa, tôi đã khóc rất nhiều cho một mối quan hệ, nhưng cuối cùng tình cảm ấy vẫn không bị phai nhạt theo thời gian, không phải sao?

Chỉ là, theo thời gian thì người lớn đã hình thành thói quen uống rượu để giải tỏa ngàn nỗi buồn.“Cô giải thích như thế nào về chuyện này đây?”

Người đại diện Châu Miên đưa ra một xấp ảnh chụp Bùi Kì ra vào nhà tôi.

Dựa vào sô pha, tôi ngẫu nhiên chọn được hai ba bức ảnh, không nhịn được cười:

“Chậc chậc chậc, dạo này làng giải trí hết tin tức rồi sao? Thật hoang mang quá, thật không ngờ em cũng có ngày được cánh nhà báo để ý cơ đấy.”

Châu Miên không cười nổi, cặp lông mày vẫn nhăn như có thể sẵn sàng kẹp chết một con ruồi

Tôi kiềm chế cười, bĩu môi nói:

“Đây là em trai em.”

Châu Miên thở ra một hơi dài, lập tức lật mặt nhanh hơn lật sách, cười nói:

“Em trai à? Này, em thật sự làm anh sợ chết. Mà em có biết Kế Thước đã trở về Trung Quốc và muốn em đóng vai nữ chính trong vở kịch mới của anh ấy không! ”

Tôi dựa vào ghế sô pha, uống vài ngụm nước trái cây, liếc nhìn vẻ mặt cao hứng của Châu Miên, có chút muốn cười.

Đây có lẽ là miếng bánh lớn nhất mà tôi có được từ khi gia nhập làng giải trí tới nay, nhưng thật hài hước khi nó lại đến từ người đã từng bỏ rơi tôi. Phải không?

“Hạ Viên! Đây là cơ hội của em đó!”

“À, ừm, em đã biết.”

Tôi gật đầu.

Châu Miên liếc tôi một cái, có thể bởi vì tôi không phản ứng nhiều, không khỏi nói:

“Em đừng tuỳ tiện nữa, cứ thế này thì vài năm nữa em cũng chỉ có thể đóng vai mẹ của người khác đấy!”

Tôi nhướng mày, không nói lời nào.

Thực ra, trước khi gặp Châu Miên, tôi đã từng đóng vai mẹ, và cũng là vai mẹ của Kế Thước.

Đó cũng là lúc Kế Thước gặp nữ chính nổi tiếng hơn tôi.

Dựa vào điều này, anh ấy dần tiến vào vòng, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách với tôi, và cuối cùng lặng lẽ ra nước ngoài và trở thành một sinh viên nổi tiếng.

Lúc đó tôi hai mươi tuổi.

Đối với điều này, tôi đã từng cảm thấy không được nổi tiếng cũng là một cái tội.

Tôi đã thử cố gắng rất nhiều.

Nhưng sau khi hiểu được trong cái ngành này muốn nổi tiếng không chỉ dựa vào nỗ lực không, mà còn phải trao đổi, mà những diễn viên như tôi ngoại trừ thân thể, cũng không có gì để trao đổi với người khác.

May mắn thay, khi tôi về quê ăn Tết, cô Bùi đã kịp thời nhận ra điều gì đó không ổn, cô đưa tôi đến trường đại học và sắp xếp cho tôi tham gia các lớp học ở trường trong vài tháng.

Sau đó, tại lễ kỷ niệm của trường, tôi gặp được Châu Miên.
« Chương TrướcChương Tiếp »