Chương 6-1

Dịch giả: Đinh Đinh

Đồng hồ Big Ben báo nửa đêm trên khắp London đang chìm trong bóng tối và tĩnh lặng.

Xe dừng tại nhà thờ Anh giáo khi tiếng chuông vẫn điểm, Tiketo bước ra khỏi xe, nhìn lên nhà thờ. Cây thánh giá sừng sững trên nóc nhà thờ với ánh trăng tròn chiếu sáng.

Tiketo nhận thấy Juntan, nhìn chằm chằm vào nhà thờ.

“Sao thế Chunta?”

“… Tôi có cảm giác xấu.”

Juntan có giác quan khá tốt và nhạy bén. Vậy có nghĩa là, có gì đó đáng quan ngại đang chờ đợi họ.

Nhưng Tiketo đã quyết định. Juntan tiếp lời trước khi Tiketo nói ra ý định của mình.

“Đi thôi.”

“….. Được chứ?”

“Tôi là vệ sỹ của ngài Tiketo. Tôi sẽ bảo vệ ngài cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.”

Tiketo gật đầu, leo lên cầu thang đến nhà thờ. Juntan đẩy cửa bước vào, Tiketo cũng theo sau vào nhà nguyện. Cậu nhìn vào viền kính màu sắc lạnh hơn buổi sáng, có lẽ do ánh trăng soi tới. Uriel mặc chiếc áo choàng màu xám đứng bên dưới bệ thờ.

“Tôi đã đợi ngài lâu rồi, công tử Branch.”

Tiketo cau mày với nụ cười chào đón đó.

“Đã đợi…?”

“Đúng vậy. Không phải tôi đã hứa sẽ dạy ngài cách trừ quỷ sao?”

“Trừ quỷ — Ngươi định che dấu cái gì nữa?”

Đôi mắt tinh tường của Tiketo nhìn thẳng vào Uriel.

“Vốn dĩ, nhiệm vụ trừ quỷ là thuộc Giáo hội Công giáo, nhưng trong Giáo Tin lành Anh quốc thì không có thầy trừ tà.”

Nụ cười của Uriel vẫn nguyên nhưng đôi mắt mang ý tán thưởng ấy lại lạnh đi.

“Vụ quỷ ám đã làm rúng động cả London… những người đó thực ra là những người đã sử dụng thuốc phiện và dần mất tự chủ. Ngài Edward đã bị dụ dỗ để buôn bán số thuốc phiện đó. Nếu người nghiện thuốc bị coi là quỷ ám, thì kẻ đứng đằng sau xuất hiện như một thầy trừ tà, lừa dối những người vô tội, sợ hãi vì quỷ ám, biến họ thành tín đồ của Giáo hội Công quốc chính là một con quỷ thực sự. Chân tướng của ác ma, chính là ngươi, Uriel.”

Uriel bật cười.

“Tôi là ác quỷ? Không, ngài nhầm rồi. Tôi chỉ là một tín đồ sùng đạo. Tất cả tín ngưỡng của tôi, đều là vì người đó…”

Uriel lấy chiếc chuông ra khỏi ngực và rung lên. Leng keng.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, vô số bóng người rền rĩ, từ từ đứng lên khỏi những băng ghế dài xung quanh, như thể họ bị thứ âm thanh này đánh thức.

“Này!”

Tiketo thốt lên ngạc nhiên, sống lưng lạnh toát. Những người bị quỷ ám dần xuất hiện. Điều làm cậu ngạc nhiên hơn nữa, chính là tất cả những người này đều rất quen mắt, là những người đã được Uriel cứu lúc trước, và cả những linh mục của nhà thờ, tất cả đều có dấu hiệu quỷ ám.

“Tôi đã đưa cho họ loại thuốc phiện đặc biệt, đã được cải tiến và tăng dược lực. Những người sử dụng sẽ trở nên hung hăng, và sẽ liên tục tấn công người xung quanh, cho tới khi đối phương chết hoặc bản thân đứt khí.”

“Ngươi…!”

“Công tử Branch, ngài cũng sẽ chết ở đây thôi. Khốn khổ thay, bị quỷ ám ăn thịt.”

Uriel rung chuông với nụ cười tàn bạo.

“Đây là tín hiệu. Thức dậy đi, đến giờ ăn của các ngươi rồi. Ăn tươi nuốt sống chúng đi.”

Những người bị quỷ ám đồng loạt hét lên, hướng tới Tiketo và Juntan tấn công.

Uriel để lại nụ cười mỉm trước khi vòng ra phía sau bệ thờ.

“Đứng lại!”

Tiketo muốn đuổi theo Uriel nhưng con đường đã bị chặn lại. Hai người bị quây tròn bởi những kẻ mất đi lý trí.

Juntan nhấc Tiketo lên, mạnh mẽ nói.

“Ngài Tiketo, xin hãy bám chắc vào tôi.”

Tiketo choàng tay qua cổ Juntan. Tay ôm lấy Tiketo, Juntan nhảy lên tường tường, dùng trường kiếm và vai của quỷ ám làm chỗ đứng. Hắn nhảy đến bức tường có những mảnh điêu khắc bám dính, vác Tiketo trên vai, đáp xuống nơi cửa sổ hắt sáng. Hắn dùng cùi chỏ đập vỡ khung cửa sổ, hai người trèo ra phần mái rộng của nhà thờ.

Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, kim đồng hồ của tháp Big Ben chỉ 11:30 đêm.

Tiketo thở phào nhẹ nhõm khi tạm thời thoát khỏi đám người quỷ ám.

Juntan nhìn quanh, tìm một nơi có thể đi xuống.

“Ngài Tiketo, lối đó.”

“Ừ.”

Tiketo đi theo Juntan, không quên nhìn vào nhà nguyện qua cửa sổ vỡ.

Trời tối mịt không thể nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn có thể nghe tiếng la hét, gầm rú từ những người bị quỷ ám… tiếng kêu than bất lực của những người cầu cứu nhà thờ giờ thật quá bi thảm.

(… Chết tiệt)

Tiketo nghiến răng.

Ngay lúc đó, Juntan hét lên: “Ngài Tiketo!”

Cậu xoay người, chỉ kịp nhận thấy con dao sắc bén lướt đến trước mặt. Không kịp phản ứng, cậu chỉ có thể cố gắng chống đỡ với đường kiếm đột ngột lao tới. Cậu cảm nhận được một lực rất mạnh mẽ vương trên một bên vai.

Juntan nhảy tới, đẩy Tiketo ra, nhưng bản thân hắn rơi vào nhà nguyện qua cửa sổ với lưỡi dao găm trên tay.

“Chunta!”

Cậu không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra trong nhà nguyện tối om. Nhưng nhóm người quỷ ám vẫn còn, và Juntan đã bị ngã xuống đó. Cậu nghe được tiếng động ồn ào, âm thanh đồ vật bị phá hỏng, tiếng thét kinh hoàng. Tiketo tái mét, gào lên.

“Chunta! Chunta! Chuntaaaaa!”

Nhưng dù cậu có cố gọi bao nhiêu lần, vẫn không có hồi đáp. Tiketo cố gắng lần xuống nhà nguyện qua khung cửa sổ vỡ, nhưng bị giữ lại.

Uriel siết chặt cánh tay cậu, hơi ngạc nhiên nói.

“Cậu Branch, ngài khá kỳ lạ đấy. Định đưa bản thân mình vào nguy hiểm để cứu vệ sỹ? Nếu ngã thật thì sao đây?”

Gã giật mạnh tay, Tiketo mất đà lăn trên mái nhà.

“Hơn nữa, đã muộn rồi. Ngài nghĩ sẽ có kẻ sống sót được khi rơi vào giữa vòng vây của đám quỷ ám đó sao? Hắn, đã chết rồi.”

(Chunta… chết ư –?)

Cậu không hiểu, Tiketo choáng váng. Cậu vẫn chưa nuốt trôi được những gì xảy ra trước mắt mình.

Uriel tiếp tục mà không màng đến sự bối rối hiện rõ nơi Tiketo.

“Tôi nhận nhiệm vụ từ một người nên mới đến London này. Cậu có muốn biết nhiệm vụ của tôi là gì không? Là gϊếŧ ngài đấy, Tiketo W. Branch.”

Ẩn bên dưới chiếc áo choàng hở cổ, là một thân hình vạm vỡ như thép rèn với một hình xăm trên ngực. Fleur de lis* dưới hình dáng một bông diên vĩ, với màu sáng mạnh mẽ liên tưởng đến Mặt Trời.

Nhìn thấy nó, Tiketo đã nhận ra tất cả.

“Biểu tượng của nhà Bourbon… Ra thế, ngươi là sát thủ của họ.”

“Làm ơn đừng đánh đồng tôi với những gã sát thủ trước đây. Tôi là một trong bốn sứ đồ, nằm dưới quyền điều hành trực tiếp của Salvador.”

“Salvador?”

“Nghĩa là “Vị cứu tinh” trong tiếng Tây Ban Nha. Chúng tôi, không, ngài ấy là vị cứu tinh của thế giới.”

Tiketo cúi ngằm mặt, nói với giọng đầy sát khí.

“Tại sao…? Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, thì chỉ cần gϊếŧ một mình ta thôi. Tại sao ngươi lại liên lụy đến những người vô tội?”

“Vô tội? Không, không một ai là vô tội, tất cả mọi người đều đầy tội lỗi. Bá tước Edward muốn tiền, các linh mục Anh giáo muốn tín đồ, những người đến đây để cầu cứu chỉ muốn cứu chính mình, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong lòng ích kỷ. Hoàn toàn không thể cứu vớt.”

Uriel trút hết ra với vẻ mặt phấn chấn.

“Để loại bỏ những kẻ xấu xa, ích kỷ, hãy để chúng cắn thuốc phiện và ăn thịt đồng loại – một ý tưởng tuyệt vời của Salvador. Thanh lọc thế giới thối rữa này và Salvador sẽ tạo ra một thế giới mới! Để đạt được điều đó, công tử à, ngươi là thứ phiền phức. Cần phải thanh lọc ngươi, hậu duệ Habsburgs của Tây Ban Nha.”

Đột nhiên, Tiketo bật cười.

“… Có cái gì nực cười đến thế à?”

Tiketo thẳng thắn đáp lại Uriel đang khó chịu.

“Tạo ra một thế giới mới? Thứ buồn cười như thế mà ngươi cũng nói ra được sao? Thôi nào, nó chỉ là câu nói sáo rỗng của những kẻ độc đoán hay sử dụng để biện minh cho tham vọng của chính mình thôi. Gϊếŧ hại những con người khốn khổ với lý do họ xấu xí và mục ruỗng. Chẳng có kẻ nào thấy thỏa mãn khi chỉ tự gọi mình là đáng cứu thế cả. Dù nói gì đi chăng nữa, thứ các ngươi đang làm chỉ là hành vi gϊếŧ người bừa bãi của một tên ác ôn mà thôi. Một đám côn đồ!”

Đôi mắt Uriel nheo lại, lóe lên tia sáng tàn nhẫn.

“Nói hay đấy. Salvador nói rằng ngươi là gốc rễ của mọi điều ác, giờ ta đã hiểu điều đó nghĩa là gì rồi. Dám xúc phạm Salvador, tội đáng chết.”

“Các người sẽ không gϊếŧ được ta đâu!”

Tiketo rút khẩu súng lục giấu trong người, chĩa họng súng về phía Uriel, lên đạn. Nhưng khẩu súng không hoạt động.

Thân súng gãy lìa, rơi xuống chân.

“–?”

Uriel mỉm cười có lệ, nhìn khẩu súng bị cắt đôi bởi một thứ vũ khí sắc bén giống như kiếm.

“Vì ngài là người rất thận trọng, nên tôi nghĩ ngài sẽ mang theo một khẩu súng để tự vệ.”

Tiketo khom người, rút con dao từ gót giày ra, hướng tim Uriel đâm tới.

Uriel nhẹ nhàng tránh né, gã túm lấy cổ tay Tiketo và vặn lại.

“Aa…!”

“Giấu dao ở gót giày, y như gián điệp vậy nhỉ. Cuộc phản công của ngài kết thúc rồi à? Thật nhàm chán.”

Uriel giễu cợt, nhặt con dao lên, túm lấy cà vạt của Tiketo rồi đẩy cậu xuống mái nhà.

“Ư…!”

“Ta là sứ đồ được Salvador chọn lựa. Ngươi nghĩ là ngươi sẽ có thể gϊếŧ ta bằng thứ kỹ năng nghèo nàn thế sao?”

Uriel khẽ đặt lưỡi dao lên gò má trắng của cậu.

“Cuộc hành quyết bắt đầu, ngài Tiketo W.Branch, lời trăn trối cuối cùng của ngài là gì đây?”

Fleur de lis: theo google thì có thể gọi là hoa bách hợp. Đây là một biểu tượng được gọi là “flower of lily” trong tiếng Anh. Theo truyền thống, nó được sử dụng để đại diện cho hoàng gia Pháp, và theo nghĩa đó, biểu tượng này được cho là biểu thị sự hoàn hảo, ánh sáng và sự sống. Truyền thuyết kể rằng một thiên thần đã tặng cho Clovis, vua Merovingian của Franks, với một bông hoa huệ vàng (hay còn gọi là hoa diên vĩ) Là một biểu tượng cho sự thanh tẩy của anh ấy khi anh ấy chuyển sang Cơ đốc giáo. Những người khác cho rằng Clovis đã sử dụng biểu tượng này khi các thủy thủ chỉ cho anh ấy cách vượt qua một con sông một cách an toàn và do đó thành công trong trận chiến. Một số người cho là biểu tượng này tái hiện một bông hoa lily hoặc hoa sen cách điệu, nhưng các nhà sử học khác cho rằng nguồn gốc của nó là từ một loài hoa diên vĩ hoang dã, Iris pseudacorus.