Dịch giả: Đinh Đinh
(Ngài Edward!)
Edward xoay lưng khóa cửa lại, điềm đạm tiếp lời.
“Xin hãy ngồi xuống.”
“A… Vâng.”
Tiketo ngồi trên ghế sa lông, che giấu sự kích động của mình.
(Tại sao? Tại sao Ngài Edward lại ở đây?)
Edward ngồi cạnh cậu thay vì chiếc ghế sofa đối diện.
“Quý khách đang tìm kiếm ‘thiên đường’ của tiệm chúng tôi. Nó là liều thuốc xóa tan những lo lắng của những người đang phiền muộn và mang lại hạnh phúc như thể bạn đang ở trên thiên đường. Quý khách có lo âu gì sao?”
“Hả? Ồ, cái đó……”
Edward tiếp tục khi Tiketo cố gắng tìm kiếm từ ngữ trong cơn dao động bất an.
“Thực ra, tôi có tương tư một người. Cậu ấy rất xinh đẹp và hấp dẫn. Tôi đã không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng hôm nay, tôi nghĩ là tôi sẽ làm được.”
Edward nhìn chằm chằm vào Tiketo cười nói:
“Chiếc váy màu tím trông rất tuyệt. Nó rất hợp với cậu đấy… Tiketo.”
Tiketo cứng người, còn Edward cười rộn như đang liếʍ láp từng phần cơ thể cậu.
“Cậu định hỏi là tại sao? Dù cậu có ngụy trang đến đâu, ta cũng nhận ra, bởi vì ta đã dõi theo em suốt thời gian qua.”
Ông ta khác với Edward mà Tiketo biết. Nét mặt, cách nói chuyện, cả cái cách tiếp xúc thân mật như keo này.
“Ta thực sự rất vui khi em tới tìm ta, ta đã rất muốn chúng ta từ tốn nói chuyện với nhau, chỉ hai người.”
Edward tiến lại gần hơn. Hơi thở ấm áp, thì thầm mê hoặc.
“Thật mỹ lệ… Giống như một bức tranh duyên dáng. Đúng là dòng máu của gia tộc Hapsburg.”
Tiketo gần như nín thở.
Chỉ có cha mẹ nuôi gia tộc Branch, Sasaki, bác sĩ chăm sóc sức khỏe và một số ít người biết điều này. Nhưng tại sao…
Edward mỉm cười khi nhìn thấy Tiketo không giấu nổi tâm tình kích động.
“Fufufu …. Đúng vậy. Ta nhìn thấy cậu lần đầu tiên cách đây 4 năm……. khi cậu ra mắt giới thượng lưu. Ta rất choáng váng. Ta tự hỏi liệu người xinh đẹp như thế này có thực sự tồn tại chăng. Cậu đã nói mình là công tử nhà Branch, nhưng cậu không giống người của gia tộc Branch. Làn da trắng khác biệt, sự diễm lệ khách biệt! Ta đã dùng mọi cách để tìm ra cậu thực sự là ai.”
Edward thở một hơi và cầm tách trà Tiketo đã dùng. Sau đó, gã liếʍ phần mà môi Tiketo chạm vào và uống cạn số trà còn lại một cách ngon lành.
Tiketo rùng mình ớn lạnh.
“Đôi hoa tai beryl đỏ mà cậu luôn đeo. Đó là báu vật được thừa hưởng bởi Hapsburg. Đó là bằng chứng cho thấy em mang “dòng máu xanh” của Hapsburg.”
Tiketo ngay lập tức lấy tay bịt khuyên tai lại. Edward thấp giọng cười.
“Tôi đã luôn yêu em kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em. Tôi đã luôn muốn chạm vào làn da quý phái, xinh đẹp, như ngọc của em.”
Khẽ né đôi tay dang, Tiketo lùi lại và rời đi.
“Đừng đùa giỡn nữa! Ngài đã có vợ con rồi mà?”
“Tất nhiên ta yêu vợ con mình. Nhưng ta còn khao khát em hơn thế.”
Edward a một tiếng như nhớ ra điều gì.
Nụ cười Edward dần biến dạng, gã nắm tay Tiketo. Rút găng tay ren và ám má mình lên làn da trắng nõn.
“Dừng lại…!”
Đúng khi cậu định giữ đôi tay đó lại. Thịch…! Trái tim cậu kêu lên một tiếng. Tầm nhìn chao đảo, Tiketo loạng choạng. Tay mất lực ngã hẳn ra ghế bành.
(Cái gì …? Đột nhiên cơ thể mình…)
Không chỉ tay mà toàn bộ cơ thể đều không cử động được như ý muốn. Tim đập loạn, cơ thể nóng bừng và hơi thở rối loạn.
Edward cười.
“Cơ thể cậu đang nóng lên? Thực ra là tôi đã bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào tách trà vừa rồi.”
“Thuốc…. kí©ɧ ɖụ©?”
“Đó là một loại thuốc tăng ham muốn. Tôi hy vọng em có thể tận hưởng nó với tôi. Rồi em sẽ nhanh phải cầu xin tôi thôi. Như là, làm ơn ôm em đi, chẳng hạn.”
Tiketo tái mặt. Edward trườn lên.
“Ư, đừng lại đây.”
Tiketo đẩy Edward ra và cố gắng chạy thoát, nhưng cậu ngã vào sofa. Cậu không thể đi vì đôi chân không thể đứng vững. Đôi tay run rẩy đến mức không thể bò.
Gã lật váy cậu lên và vuốt dọc đôi chân qua lớp tất mỏng.
“Ôi…!”
Lông tơ trên cơ thể Tiketo dựng đứng.
“Chà ….!”
Toàn bộ cơ thể của Tiketo là lông tơ.
“Đôi chân gầy dẻo dai… đường con tuyệt hảo… đôi chân em đúng là một tác phẩm nghệ thuật.”
Cậu muốn đá bàn tay ra, nhưng chân lại run lên. Tiketo bám vào chiếc ghế dài và chịu đựng cảm giác kinh hoàng. Cái cúc cài phía sau váy bị tháo ra. Edward cẩn thận cởi từng chiếc cúc một, mở rộng vạt đầm sang hai bên, vuốt tấm lưng trắng ngần bị lộ.
“Hic…!”
“Aa, thật tuyệt vời… tuyệt vời, cảm giác gắn kết khi chạm tay lên này. Làn da mịn màng… như tấm lụa hoàn hảo…!”
Bàn tay đẫm mồ hôi mò mẫn, cậu thấy ghê tởm và muốn nôn mửa, nhưng không hiểu sao những chỗ bị chạm vào đều tê và nóng.
Edward cười một cách khiếm nhã khi nhận ra điều ấy.
“Tiketo… Ta nghĩ em đang rất muốn ta, phải không?”
Tiketo lấy hết sức bình sinh hét lên.
“CHUNTAAAAAAA!”
Edward khó chịu nhíu mày.
“Chunta? Gã to xác luôn ở bên cạnh bạn? Hắn dù là linh mục nhưng lại có gương mặt nổi bật và được nữ giới rất yêu thích, ta thực cứ không ưa nổi điều đó. Bất cứ khi nào ta tìm em để nói chuyện thì đều bị hắn cản lại. Đúng là một gã thô lỗ.”
Edward đè lên lưng Tiketo, thì thầm.
“Nhưng hôm nay không cần lo lắng gì cả. Dù em có gọi bao nhiêu cũng vô dụng thôi. Căn phòng này được làm theo đơn đặt hàng. Tường dày, cửa làm bằng sắt chắc chắn. Chìa khóa chỉ có thể mở từ bên trong. Em sẽ không bao giờ có thể mở nó từ bên ngoài. Em không thể nghe thấy tiếng ở ngoài kia, cũng không có âm thanh nào lọt được ra ngoài. Sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu.”
Tiketo bị gã nắm lấy vai, bắt nằm ngửa. Cậu cố gắng trừng mắt nhìn Edward đe dọa, nhưng đôi mắt đầy nước, mờ mịt. Cậu muốn hét lên, nhưng ngực đau đớn và chỉ có thể thốt ra tiếng thở dài.
Edward nhìn xuống Tiketo với đôi mắt đa tình, vui mừng.
“Tiketo, anh sẽ ôm cậu theo ý nguyện!”
Tiketo đẩy Edward ra một cách tuyệt vọng.
“Ư… dừng lại, làm ơn! Dừng lại!”
Sự phản kháng càng thúc đẩy cơn phấn khích của Edward. Gã ấn vai Tiketo lên ghế dài và dán chặt vào cổ cậu.
“Ư.”
Chiếc cổ mảnh khảnh nhói lên. Edward sung sướиɠ khắc dấu hôn lên cần cổ trắng ngần.
“Ôi… nhìn kìa! Làn da trắng như tuyết của cậu có vết đỏ từ dấu hôn của ta thật rõ ràng! Giống như đóa hoa hồng!”
Edward rướn người, giữ chặt cằm Tiketo, cố gắng hôn lấy cậu. Tiketo quay đi, chống cự trong tuyệt vọng.
“Tiketo! Tiketo của ta! Cậu là của ta!! Chỉ thuộc về ta!!!”
Ngay lúc Tiketo sắp bị cướp mất nụ hôn đầu, một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của Edward, gã bị sốc.
“Cái, cái gì?”
Âm thanh ầm ầm của một thứ gì đó dữ dội đập vào cánh cửa từ bên ngoài làm biến dạng lớp sắt chắc chắn, bản lề rung chuyển và cánh cửa sắt văng vào tường. Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, bóng đen chậm rãi đi vào. Tiketo thở mạnh và đưa mắt về phía người vệ sĩ vừa xuất hiện.
“Chun… ta…”
Juntan trợn mắt khi nhìn thấy Tiketo bán khỏa thân, và Edward đang bám dính lấy cậu ấy.
Hắn nắm gáy Edward và kéo gã ra khỏi Tiketo. Cơ thể của Edward chao đảo, đập mạnh vào tường. Tiketo kinh hoàng khi thấy Edward ngất lịm trong chớp mắt.
“Ngươi gϊếŧ rồi?”
“Không. Gã vẫn còn thở.”
— Juntan nhìn chằm chằm vào Edward đang gục ngã và nói với giọng lạnh lùng.
“Tôi sẽ gϊếŧ gã ngay bây giờ.”
“Chunta, không!”
Tiketo níu lấy cánh tay Juntanu van nài.
“Đừng gϊếŧ! Không được, đừng gϊếŧ……!”
Nhân viên lễ tân hét lên, họ nghe thấy tiếng bước chân của vài người nữa đang đến gần. Juntan cởϊ áσ khoác, quấn Tiketo lại và nhấc bổng cậu lên tẩu thoát.