Chương 4-2

Dịch giả: Đinh Đinh

Phòng của tòng nam tước Chihiro Ayagi nằm trên tầng cao nhất của một khu chung cư mới ở London.

Ayagi nằm ngửa trên giường và liếc nhìn công tước phu nhân đang uể oải bên cạnh.

(Kết thúc chuyện chăn gối đổi tình tiền, địa vị nhỉ ~)

Không dễ dàng để kinh doanh tận tình, chu đáo. Khá vất vả khi phải nỗ lực hết mình “tiến công” vào nơi đối phương hài lòng, và còn cần chăm sóc kỹ lưỡng.

Ayagi than thở trong thầm lặng nhưng vẫn hăng hái nói.

“Reiko hôm nay cũng thật tuyệt vời…”

“Cậu cũng vậy đấy, cậu Chihiro. Người đó giờ chắc cũng đang ngủ với một cô nàng nào đó. Quả nhiên với đàn ông thì phụ nữ trẻ đẹp vẫn tốt hơn nhỉ.”

Chồng của quý phu nhân đây nɠɵạı ŧìиɧ với một cô gái trẻ, những lúc như vậy bà lại gọi Ayagi tới.

Ayagi nghiêm chỉnh nhìn Reiko.

“Cô đang nói gì vậy? Tôi không có hứng thú với những cô gái xinh tươi, Reiko là phụ nữ rất hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp đấy.”

“Phư phư… Ahahah. Đúng vậy, không cần để ý mấy cô gái trẻ ha ~”

Tâm trạng phu nhân đã tốt hơn. Thường thì cô luôn tủi thân vì người chồng nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng hôm nay lại vui vẻ đến lạ thường. Cô nàng ngồi lên Ayagi cười thích thú.

“Nhưng mỗi khi nói thế, thì cậu lại muốn xin xỏ cái gì đó, đúng chứ…”

“Điều tôi muốn là Reiko. Nếu có Reiko thì…”

Ayagi ôm Reiko và đẩy cô trở lại giường.

“Nhưng tôi bây giờ đúng là không hợp. Em, phu nhân công tước và tôi, một tòng nam tước…. Tôi muốn trở thành người đàn ông xứng đáng với em. Ít nhất thì cũng là Nam tước…”

Khi gã cố hôn Reiko, Maron, con chó của vợ anh ấy, sủa loạn.

Reiko thoát khỏi vòng tay của Ayagi, chải mái tóc rối bù.

“Này, Maron, im lặng nào. Xin lỗi nhé Chihiro.”

“Không sao, đúng là một con chó khỏe mạnh và dễ thương. Ngoan, ngoan.”

Ayagi mỉm cười và cố gắng xoa đầu nó, nhưng Maron cứ nhe nhanh sủa.

“Nào, Maro… Ư.”

Đột nhiên, phu nhân bịt miệng và thốt lên một tiếng đau đớn. Cô rêи ɾỉ yếu ớt khi toàn thân run rẩy.

“Sao thế Reiko? Em ổn chứ?”

“Ư… Không sao đâu. Uống thuốc vào sẽ đỡ hơn thôi. Xin lỗi, hãy trông Maron dùm tôi một lúc nhé.”

Reiko mặc áo khoác và rời khỏi phòng. Sau khi xác nhận cánh cửa đã được đóng, Ayagi trừng mắt với Maron.

“Con chó phiền phức này!”

Gã thì thầm phàn nàn, nhưng Maron vẫn gầm gừ với hàm nanh nhe tợn.

“Ồn quá, Suỵt! Xì!”

Maron né cái gối bay tới, tiếp tục sủa thé. Ayagi càng cố bắt nó im, nó càng sủa tợn.

“Chết tiệt.”

Ayagi nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà. Căn phòng này đối với Ayagi, người lớn lên trong một khu ổ chuột, mà nói, giống như một lâu đài nhỏ vậy.

Ngay cả khi xuất thân từ một thường dân, ngươi vẫn có thể đạt được danh hiệu nếu kiếm được nhiều tiền và đạt được một số thành tựu, nhưng đó là một con đường rất khó khăn và sẽ không biết đến khi nào mình mới có được danh hiệu nếu chỉ có như thế.

Nói đúng hơn, việc chăn gối với một phụ nữ xuất thân quý tộc, người có nhiều thời gian và tiền bạc muốn được phục vụ và sẽ có nhiều phần thưởng hậu hĩnh đính kèm. Trên thực tế, gã lấy được danh hiệu tòng nam tước theo cách đó, và sắp tới là nam tước.

Khi tôi đang băn khoăn tìm cách tiếp cận vợ mình, tôi chợt nghe thấy một giọng nói trong tâm trí mình.

– Tôi không ghét những người như cậu.

Vì đây là lần đầu tiên một quý tộc thượng lưu nói như thế nên gã để ý lạ lùng. Nhưng nếu biết gã dùng cách chăn gối để đạt được tước hiệu thì chắc cậu thiếu gia đó sẽ coi thường gã thôi.

(Kệ đi, dù bị nghĩ thế nào cũng đâu có quan trọng.)

Ayagi xoay người và để ý thấy bộ trà đặt trên bàn. Dường như là đó bộ tách yêu thích của phu nhân đây, luôn được bà đặt trong phòng. Chính bà cũng là người nói với gã Silky River bán rất chạy.

(Mình… đúng là rất kém về trà…)

Trà đen vốn là món khoái khẩu của giới quý tộc Anh, chuyên dùng kèm với các món tráng miệng ngọt ngào. Gã thích rượu nhưng không thích đồ ngọt, và trà, vậy nên gã thường cười từ chối khi được mời.

Cách tốt nhất để kiếm tiền nhanh chóng là đánh giá những gì có thể bán được. Tuy nhiên, có vẻ như cậu thiếu gia không phải là một đối tác dễ dàng, như những vị phu nhân, người sẽ đưa ra những phần thưởng hậu hĩnh chỉ bằng cách ôm ấp.

(Haiz, phiền thế không biết.)

Gã ghét bị thuyết giảng, còn khá tức giận vì tên đó được hâm mộ nữa, nhưng mà –

(Nếu như mình tìm được cách để số trà đó được bán chạy… Cậu thiếu gia đó sẽ làm vẻ mặt như thế nào nhỉ.)

Ayagi rời giường, gọi với Reiko.

“Này Reiko, loại trà yêu thích của Reiko là gì? Em có thể cho tôi biết hiện nay các phu nhân ưa chuộng loại trà nào không?”

Không có phản hồi. Maron đột nhiên ngừng sủa, yên lặng dựng tai.

“Reiko?”

Phu nhân Reiko lảo đảo bước về phòng, tóa xõa dài bám trên mặt.

Cô bỗng ôm đầu và gầm lên đau đớn.

“Sao thế Reiko? Có ổn không?”

Pực, pực, pực. Người phụ nữ tự giật tóc mình.

“Iii?”

Reiko ngước lên và thấy Ayagi, Đôi mắt đỏ máu long sòng sọc, bà nhảy vào người Ayagi.

“Chờ… waa”!

Ayagi nắm chặt hai tay Reiko. Cô nghiến răng và cố gắng cắn lấy người đàn ông trong khi nước dãi nhễu dài.

(Ư, Reiko bị quỷ ám mất rồi!)

Ayagi gọi Maron trong khi cố đẩy Reiko ra.

“Này Maron! Chủ của mày đúng chứ? Làm gì đó đi!”

Maron cụp đuôi, kêu lên sợ hãi rồi bỏ chạy.

“Cái con chó… Wa!!”

Lực tay Reiko tăng lên, Ayagi bị đẩy xuống giường.

“Lúc… lúc… lúc nào cũng… là một cô nàng dịu… dịu dàng cơ mà… Sao… Sao… Sao giờ… như biến thành con người khác… thế này…”

Không bị lay chuyển. Có lẽ cô ta đang bị ảo giác, cô hướng lòng căm thù chồng mình sang Ayagi. Ayagi cố gắng đẩy cô ra bằng tất cả sức lực, nhưng sức lực của Reiko lớn vô cùng. Đó không phải là sức mạnh mà cánh tay gầy guộc của một người phụ nữ có thể phát đống, và cho dù cố gắng thoát ra, nếu thả lỏng tay một chút, gã có khả năng sẽ bị cắn chết ngay lập tức. Tay tê rần, gã dần dần bị đuối sức.

(Nguy… Mình sẽ bị gϊếŧ mất.)

Tiếng gõ cửa vang lên. Có ai đó tới. Gã không biết là ai, nhưng Ayagi cố sức hét lên như thể cầu xin sự giúp đỡ từ Thiên đàng.

“CỨU TÔI VỚI!”