Chương 6

Lục Cẩn Luật là người cao nhất trong nhà, Lục Ngu phải ngẩng đầu mới nhìn được anh, cảm giác áp bức phả thẳng vào mặt.

Lục Ngủ cảm nhận rõ ràng được sự mất kiên nhẫn cùng tức giận của đối phương, cậu vô thức lùi về sau hai bước, sợ rồi.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của Lục Cẩn Luật cũng chẳng tốt đẹp mấy, cảm giác nhiệt độ xung quanh nháy mắt tụt xuống ba độ.

Anh ta trầm mặt, biểu cảm rất lạnh nhạt. Anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì với cậu em trai thứ ba này, vừa nhát gan vừa yếu ớt, nói chuyện không rõ ràng, cũng không thông minh.

Lục Ngu nuốt nước bọt, lấy dũng khí dùng hai tay để đưa báo cáo kiểm tra ra, khi cậu đang chuẩn bị mở lời, Lục Cẩn Luật đã nói trước:

“Lại là bảng điểm cần ký?”

Con ngươi Lục Ngu co lại, định lắc đầu giải thích, nhưng người đối diện đã tiếp tục: “Lục Ngu, anh thật sự không hiểu nổi, cùng là gen của nhà họ Lục, tại sao cậu lại có thể ngu xuẩn đến mức độ này?”

Lục Ngu ngây ra, bỗng nhiên cảm giác bản báo cáo kiểm tra trong tay nặng nghìn cân, nặng đến mức cậu sắp không cầm nổi nữa.

“Lần nào cũng mang tí thành tích này để bảo anh ký, cậu không thấy mất mặt à?” Lời nói Lục Cẩn Luật không hề nể mặt, lửa giận đã nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng có cảm giác được phát tiết ra.

Lục Ngu chậm chạp cúi đầu xuống, tóc trước trán tán loạn, che lấp đôi mắt hút người nhất của cậu, cũng che lấp đôi mắt đỏ lên của cậu.

“Cậu cầm về đi, anh không muốn thấy điểm của cậu nữa.” Lục Cẩn Luật nói xong thì đẩy tay Lục Ngu ra, bản báo cáo kiểm tra rơi khỏi tay Lục Ngu, ba bốn tờ giấy rơi đầy trên đây.

Tiếp đó, Lục Ngu nghe thấy cửa phòng bị đóng mạnh lại, vang lên tiếng “uỳnh ——”

Lực đóng cửa rất mạnh, cơn gió ập tới, khiến mái tóc rối loạn của Lục Ngu lay động.

Thực ra Lục Cẩn Luật lúc nhìn thấy ba bốn tờ giấy dày đặc đã nhận ra bất thường, nhưng tính kiêu ngạo từ trong xương cốt của anh ta lại không thể để anh ta bỏ mặt mũi xuống, rồi đi hỏi rõ.

Nếu như chuyện này quan trọng, vậy Lục Ngu chắc chắn sẽ còn tới tìm anh ta.

Lục Cẩn Luật đẩy gọng kính, nghĩ.

Bỏ đi, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.

Nhưng người bên ngoài lại cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra trên đất, yên lặng suy nghĩ.

Nước mắt Lục Ngu vẫn luôn sóng sánh trong hốc mắt, thế nào cũng không rơi ra. Cậu ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ báo cáo kiểm tra lên, trông có hơi chật vật.

Lúc này, cậu nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng cười “hì hì”.

Mang theo ý trào phúng.

Lục Ngu ngẩng đầu nhìn qua đó, vừa hay thấy động tác đóng cửa của em trai Lục Lâm Tinh.

Cậu lại quay đầu nhặt tờ giấy cuối cùng, cũng không biết bản thân đã quay về phòng bằng cách nào.

Nói chung, về sau cậu đã ngồi ở bàn sách rất lâu, cũng ngồi ngây ngốc, nhìn chằm chằm bốn tờ giấy báo cáo kiểm tra mãi, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Cuối cùng, Lục Ngu âm thầm nhét báo cáo kiểm tra vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Quên đi tất cả mọi người…

Vậy thì quá tốt rồi, dù sao cũng chẳng có ai thích cậu, cũng không có ai quan tâm cậu.

Vậy trong tất cả những người bị quên có bao gồm cả Tống Giản Lễ thì sao?

Lục Ngu lặng lẽ suy nghĩ, nhưng nghĩ một hồi thì nước mắt cậu lại bắt đầu không thể khống chế mà rơi xuống. Cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, giống như chuỗi hạt bị đứt.

Nhưng cậu không hề muốn quên đi Tống Giản Lễ…

Cậu vừa khóc thút thít, vừa lấy một quyển nhật ký có khóa ở trong ngăn kéo ra, sau đó run rẩy nhập mật mã mở quyển nhật ký ra.

Cậu lặng lẽ lật đến trang đầu tiên của quyển nhật ký, trang đầu tiên không viết gì hết, chỉ dán một bức ảnh chụp chung đầy rực rỡ.

Là bức ảnh Lục Ngu được Tống Giản Lễ ôm cổ.

Tống Giản Lễ nhìn ống kính, thoải mái cười. Ngoại hình của anh rất sáng sủa, lông mày vừa thon dài vừa rậm, lúc cười để lộ một hàm răng đều tăm tắp, con ngươi lấp lánh rực rỡ, tản ra ánh sáng của sự tự tin, cảm giác thanh xuân tràn đầy bức ảnh.

Còn Lục Ngu lại mím môi, khóe môi chỉ cong lên một vòng cung nhỏ, trông chẳng đẹp gì hết.

Cậu lấy bút ra, cuối cùng cũng viết chữ ở trang giấy đầu tiên đang để trống.

“Tống Giản Lễ, rất tốt, rất tốt. Không được quên”

Vừa viết xong, Lục Ngu ôm mặt khóc không thành tiếng, cậu rốt cuộc đang buồn vì cái gì?

Đang buồn với thái độ mà tất cả mọi người đối xử với mình, hay là buồn vì cậu sắp quên đi Tống Giản Lễ?