Chương 3

“Không sao đâu, em đã nói là bị áp lực quá, anh còn không tin.”

Lục Ngu nói chuyện hơi chậm, thật ra cũng không phải chậm quá nhưng chậm hơn người bình thường, nhưng cậu nói rất rõ ràng rành mạch, khiến người nghe rất thoải mái.

“Thật không?” Người trước mặt nheo mắt, cúi đầu nhìn thẳng vào cậu, màu mắt như minh châu trong đầm lầy sâu thẳm, tỏa ánh sáng mờ ảo, dễ dàng nhìn thấu Lục Ngu: “Đưa kết quả xét nghiệm anh xem.”

Lục Ngu căng thẳng giấu tay ra sau, thái dương đổ mồ hôi, cậu nhìn sang một bên nói: “Em, em quên mang rồi.”

“Lục Tang Tang.” Tống Giản Lễ đột nhiên nghiêm mặt gọi cậu, Lục Ngu theo bản năng ngước mắt lên, hai mắt nhìn nhau, Lục Ngu lộ rõ vẻ né tránh, trong lòng cậu run lên, không xong rồi.

Quả nhiên, Tống Giản Lễ vạch trần không thương tiếc: “Em nói dối.”

Tống Giản Lễ biết khi Lục Ngu nói dối ánh mắt sẽ né tránh.

“Anh Giản…” Lục Ngu nói chậm lại, ý muốn lừa anh, giọng cậu luôn rất nhẹ nhàng, nếu cố ý nói chậm sẽ rất giống làm nũng.

Hô hấp Tống Giản Lễ bắt đầu rối loạn, anh giữ bình tĩnh trầm giọng nói: “Đừng làm nũng, Lục Tang Tang.”

Con đường này dẫn đến khu biệt thự, càng đi vô sâu càng ít người, trên đường cũng không thiếu các cặp học sinh yêu sớm, bọn họ ôm nhau dưới ánh đèn đường, không nỡ rời xa nhau.

Hai người nói chuyện gần gũi, dường như hơi thở hai người họ giao hòa nhau, nhưng họ không giống các cặp tình nhân kia.

“Em không làm nũng.” Lục Ngu không biết tại sao lại gọi cái này là làm nũng, bởi vì cậu chột dạ thôi mà.

“Chỉ là có khám ra chút bệnh…”

“Là bênh gì?” Tống Giản Lễ lập tức tra hỏi.

Lục Ngu thở dài, cúi đầu, đưa tay kéo khóa cặp, nhanh chóng rút kết quả xét nghiệm bên trong ra.

Nhưng Tống Giản Lễ không biết rằng thật ra bên trong còn giấu một kết quả xét nghiệm khác, đó mới là thứ Lục Ngu giấu.

Cậu đưa kết quả cho Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ cũng không khách khí, nhận phiếu kết quả rồi đọc nhanh như gió, nhìn những dòng chữ trên phiếu xét nghiệm, anh gần như không tin được: “Bệnh bao tử?”

“Ăn uống không theo quy luật, nguyên nhân là do một thời gian dài không ăn sáng?” Giọng Tống Giản Lễ hơi trầm xuống, trong lời nói có hơi tức giân: “Vậy là mỗi ngày anh hỏi em ăn sáng chưa, em đều gạt anh à?”

Lục Ngu vội vàng xua tay, đầu lắc như trống bỏi, mái tóc mềm mượt đung đưa theo: “Em ăn mà, em ăn mà, chỉ là… ăn không nhiều lắm.”

“Không nhiều lắm? Dì giúp việc không làm đủ sao?” Tống Giản Lễ truy hỏi.

“Đủ, là do em… không muốn ăn, vì sắp thi đại học rồi, không ăn uống…” Lục Ngu càng nói càng nhỏ, nghe có vẻ ấm ức.

Tống Giản Lễ cau mày dần bình tĩnh lại: “Không phải anh đã nói với em rồi sao? Thi đại học đối với em mà nói chỉ là một cuộc thi bình thường, với thành tích của em thì chỉ cần thuận lợi là vào một trường đại học chính quy không thành vấn đề.”

“Nhưng em, nhưng em vẫn thấy chưa đủ…” Giọng Lục Ngu khàn khàn, nói xong cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, Tống Giản Lễ mới phát hiện mắt cậu đã đỏ hoe từ lúc nào.

Anh nhạy cảm cảm thấy còn vấn đề hơn thế nữa: “Tang Tang, nói thật với anh đi.”

“Có phải người nhà em còn nói gì em không?” Tống Giản Lễ rất hiểu Lục Ngu, mặc dù Lục Ngu nghĩ nhiều nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định có người nói gì đó mới làm cậu nghĩ nhiều.

Giọng Tống Giản Lễ ấm áp, mang lại cảm giác an toàn.

Vốn dĩ Lục Ngu chỉ rơm rớm nước mắt, nhưng sau khi nghe những lời này, nước mắt cậu lại rơi xuống như tràn đê, cuối cùng cậu không nhịn được mà nhào vào vòng tay của Tống Giản Lễ.

Mùi bồ kết thoang thoảng ngào ngạt ập vào xoang mũi cậu, cậu nức nở, đè tiếng khóc: “Hức… là, là mẹ… hức…”

Trong lòng Tống Giản Lễ, Lục Ngu trút hết nước mắt và tâm sự mà mình đè nén suốt một tháng qua, cậu khóc thật to, giống như đứa trẻ bị ấm ức.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vỗ về cậu, vất vả lắm mới khiến người trong lòng tự tin lạc quan hơn một tí. Người nhà họ Lục chỉ cần vài ba câu đã có thể khiến cậu cảm thấy mình vô dụng suốt mấy tháng.

Vì vậy ở nơi Lục Ngu không nhìn thấy, Tống Giản Lễ cau mày, nghiến chặt răng.

Khó chịu, khó chịu quá, phải nhanh nhanh đưa Lục Ngu ra khỏi ngôi nhà áp lực đó mới được.