Chương 25

Lục Ngu thành thật lắc đầu, nhớ tới lúc sáng Thẩm Diệu Diệu đã giúp đỡ mình nên cậu nói thêm: “Chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, nhưng cô ấy là một cô gái rất tốt.”

“Cô ta vừa nói Chu Minh… Tắc.” Tống Giản Lễ cố ý dừng lại, anh chú ý thấy vẻ mặt Lục Ngu trở nên mất tự nhiên, sau đó mới tiếp tục hỏi: “Anh ta là ai?”

Tống Giản Lễ không ngờ Thẩm Diệu Diệu đột nhiên sẽ xuất hiện rồi vạch trần chuyện của Chu Minh Tắc ra, nhưng điều đó cũng giúp anh tiết kiệm được chút công sức.

Vì vậy anh hỏi câu này cũng vì muốn nghe sự thật từ Lục Ngu, anh không muốn Lục Ngu giấu mình bất cứ điều gì.

Có lẽ Lục Ngu không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, những điều cậu định che giấu lại bị vạch trần một cách quá bất ngờ.

Nhưng cố tình là cậu lại không biết phải nói thế nào với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đối xử tốt với cậu như vậy, anh nhất định sẽ đi tìm Chu Minh Tắc, nhưng tính tình Chu Minh Tắc cũng không tốt lắm, nếu hai người xảy ra tranh chấp...

Hơn nữa còn vì mình...

Lục Ngu thật sự không dám tưởng tượng đến lúc đó ba mẹ thầy cô sẽ nhìn mình như thế nào.

Có lẽ sẽ cảm thấy một người như mình không xứng đáng có được mối quan hệ tốt đẹp như vậy với Tống Giản Lễ, cảm thấy chính cậu đã dạy hư Tống Giản Lễ.

Lục Ngu mím môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Giản Lễ: "Anh Giản, em... Không sao."

Trong lòng Tống Giản Lễ cảm thấy không thoải mái nhưng lại cảm thấy Lục Ngu đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu xin.

Cậu đang hy vọng mình sẽ không truy hỏi tận cùng.

Vậy Tống Giản Lễ, mày có nên bảo Lục Ngu nói cho mày biết chuyện này không? Trong lòng Tống Giản Lễ thầm nghĩ.

Nhìn thấy Tống Giản Lễ im lặng một lúc, Lục Ngu lại bổ sung nói: "Em không muốn nói lắm."

Mày không nên hỏi, bởi vì Lục Ngu không có ý định nói cho mày biết. Tống Giản Lễ tiếp tục nghĩ.

"Ai." Tống Giản Lễ nặng nề thở dài, đưa tay tìm đến đỉnh đầu của Lục Ngu, Lục Ngu cũng theo thói quen cúi đầu xuống.

Trên đầu nặng trịch, một bàn tay to rộng nóng bỏng bao phủ lấy cậu, sau đó cậu nghe thấy Tống Giản Lễ nói: “Vậy hắn bắt nạt em à?”

Lục Ngu lắc đầu: "Không có.”

Lúc này Tống Giản Lễ mới nói: “Được, nếu như Tang Tang không muốn nói thì không nói nữa."

Nhìn giọng điệu của anh có vẻ như đã thỏa hiệp nhưng Lục Ngu lại cảm thấy có thể Tống Giản Lễ đang tức giận.

Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình của Tống Giản Lễ, sau đó ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn chăm chăm vào Tống Giản Lễ, hỏi: "Anh Giản, anh giận à?”

Trông cậu như vậy rất ngoan ngoãn, ngay cả Tống Giản Lễ có đang tức giận đến mấy cũng bị đôi mắt xinh đẹp biết nói nhìn chằm chằm của Lục Ngu làm cho tan biến.

Hơn nữa những người đó mới khiến Tống Giản Lễ tức giận chứ lúc đối diện với Lục Ngu, anh chỉ thấy đau lòng thôi.

Anh đau lòng vì tới bây giờ mình vẫn không có một chỗ đứng trong thế giới nhỏ bé của Lục Ngu.

“Tang Tang, đừng ngoan như vậy.” Đôi mắt của Tống Giản Lễ đột nhiên tối sầm lại, thậm chí giọng nói cũng trở nên khàn khàn đi nhiều: "Em sẽ bị bắt nạt đấy.”

“Vậy thì anh đừng lo lắng nữa, sẽ không có ai bắt nạt em đâu.” Lục Ngu nghe không hiểu, nhưng lời cậu nói cũng là thật, ít nhất thì kiểu bạo lực học đường được đưa tin trên bản tin sẽ không xảy ra với cậu.

Đương nhiên không có người bắt nạt Lục Ngu mà Tống Giản Lễ cũng sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra, bởi vì anh nói "sẽ bị bắt nạt" là có ý khác.

Là trường trung học phổ thông lớn nhất thành phố Lâm Khải nên trường trung học phổ thông Lâm Khải số 1 có diện tích khuôn viên rất rộng lớn.

Đại lộ Ngô Đồng chạy ngang qua khuôn viên trường, đẹp nhất chắc chắn là đường Hoa Anh Đào cạnh cổng Tây.

Cuối tháng 4 là thời điểm hoa anh đào nở rộ.

Hai người ngừng nói chuyện, sóng vai nhau đi từ đại lộ Ngô Đồng ở cổng phía Đông đến đường Hoa Anh Đào ở cổng phía Tây, những cánh hoa bị gió thổi bay, đậu yên trên đầu Lục Ngu.