Tháng tư, thành phố Lâm Khải đã bắt đầu bước vào những ngày nắng nóng.
Mặc dù trời đã sẩm tối nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, gió từ con sông thổi vào mang sự dính nhớp, không khí tù đọng như không thoát ra được.
Bây giờ là lúc các học sinh cuối cấp trường THPT số 1 Lâm Khải kết thúc tiết tự học buổi tối và ra về.
Một lượng lớn học sinh mặc đồng phục xanh trắng đổ ra cổng trường như ong vỡ tổ, âm thanh ồn ào như đàn chim ríu rít, hơi thở thanh xuân ngập tràn nơi đây.
“Tốt quá rồi, từ nay cuối cùng cũng không cần tự học về trễ như vậy nữa!” Hai nữ sinh kéo tay nhau ra khỏi cổng trường, một nữ sinh tóc ngắn trong đó nói với bạn học.
“Đúng đó đúng đó, rốt cuộc là ai phát minh ra giờ tự học chứ, tớ muốn gϊếŧ…” Bạn học đáp lại.
THPT số 1 Lâm Khải từ trước đến nay có một nề nếp, đó là cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư, học sinh sắp bước vào năm cuối cấp ba phải tự học buổi tối, nói cho mỹ miều là giúp các học sinh chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi.
Vì vậy nhà trường chuyển thời gian tự học buổi sáng từ 6 giờ 30 sang 7 giờ 30.
Lúc này, cô gái tóc ngắn chợt huých tay cô bạn, ra hiệu bạn mình nhìn dưới tán cây bên kia: “Cậu xem kìa, người bên kia có phải Tống Giản Lễ không?”
Cô bạn nhìn theo hướng bạn mình chỉ, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên đáp: “Đúng là anh ấy rồi! Anh ấy đang đợi ai sao?”
Đứng dưới tán cây là một chàng trai rất cao, đường nét tinh xảo, cương nghị, dù rất đẹp nhưng khí chất tỏa ra lại rất khó gần.
Anh đeo balo trên vai, chiếc áo khoác đồng phục không kéo khóa, bên trong là chiếc áo trắng đồng bộ, một tay anh đút vào túi quần, thờ ơ nhìn đám đông đổ ra từ cổng trường, như thể đang đợi ai đó.
Không có gì ngạc nhiên khi họ biết đến Tống Giản Lễ, bởi vì Tống Giản Lễ là sự tồn tại thần thánh ở THPT số 1 Lâm Khải, được các lãnh đạo trường coi như kho báu, THPT số 1 có hai truyền thuyết về anh.
Thứ nhất, trường tổ chức cuộc thi quy mô lớn, nhưng vì anh được cử tham gia cuộc thi vật lý trong thành phố nên đã không vượt qua bài thi ngữ văn, dù vậy sau đó điểm của anh vẫn đứng hạng đầu (đây là tin vịt, xem tiếp bên dưới).
Thứ hai, vẫn là cuộc thi quy mô lớn, vì một số lý do nên anh chỉ thi một môn, đến khi thi lần hai, anh được xếp vào lớp đứng cuối, dù vậy nhờ thực lực bản thân anh đã kéo điểm của lớp đứng cuối kia lên rất nhiều.
Đương nhiên tất cả đều là tin đồn, dù sao người truyền người không khỏi thêm mắm dặm muối, hai truyền thuyết này cường điệu đến mức ngay cả Tống Giản Lễ cũng khó nghĩ ra, rốt cuộc không biết tại sao chúng lại được lan truyền mạnh mẽ như thế?
Tuy nhiên, điểm số của anh không phải là giả nên dù có phóng đại quá mức mọi người vẫn thấy hợp lý, không ảnh hưởng gì đến độ nổi tiếng của anh. Dù vậy, hình như Tống Giản Lễ không muốn nhận hai truyền thuyết này có liên quan tới mình, bởi vì nó quá giả…
Hai người nhỏ giọng bàn tán, người nói câu này người tiếp câu kia, không bao lâu sau xe buýt đã đến cổng trường.
Tống Giản Lễ kiên nhẫn chờ đợi, dáng môi của anh rất đẹp nhưng đa số đều mím thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, khi cả khi nhìn người đôi mắt cũng mang vẻ nhàn nhạt, không có gì gợn sóng bên trong.
Thân hình cao lớn và vẻ ngoài tinh tế của anh khiến đồng phục quê mùa bên ngoài cũng mang tới cảm giác sang trọng của thời trang cao cấp, khiến người đi ngang qua không khỏi ngoái lại nhìn anh vài lần.
Đột nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Tống Giản Lễ nheo lại, tóm lấy hình ảnh thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu ngoan ngoãn trong đám đông.
Thiếu niên mang ba lô màu đen sau lưng, mặc đồng phục ngay ngắn, bởi vì vừa đi vừa cúi đầu nên mái tóc che đi khuôn mặt thanh tú của cậu, khiến người khác khó nhìn rõ diện mạo của cậu.
Tống Giản Lễ dùng đôi chân dài bước nhanh về phía thiếu niên trước khi cậu theo dòng người lên xe buýt, một phát kéo thiếu niên sang bên cạnh, đồng thời nói: “Lục Tang Tang, lại không nhìn đường à?”
Giọng anh trong trẻo, nhẹ nhàng, dễ nghe, mang sự trầm ấm trìu mến, âm cuối hơi lên cao tỏ vẻ dạy dỗ: “Thấy mình va vào lan can vẫn chưa đủ nhiều hả?”