- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nguyên Sang
- Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
- Chương 23: (H)
Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
Chương 23: (H)
Editor: Kẹo Mặn Chát
Tôi vô cùng kháng cự việc ân ái, về phần nguyên nhân thì Diệp Thiệu Bân biết, nhưng anh chưa bao giờ nói gì cả.
Sau vài tháng yêu nhau, tôi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này thêm lần nữa.
Diệp Thiệu Bân đang ở độ tuổi tính dục tràn đầy, một người đàn ông có năng lực tìиɧ ɖu͙© xuất chúng, mà người yêu của anh lại không hề hấp dẫn, anh ấy sẽ tìm ai để phát tiết du͙© vọиɠ của mình đây... Tôi nghĩ ngợi lung tung cả đêm, tâm trí u ám hỗn loạn, trong lòng dần dần lan tràn ngọn lửa hừng hực.
Cho đến một ngày, tất cả điều ngờ vực kia đều bị phá vỡ. Đêm đó, chúng tôi đã thử làm chuyện xx, đúng như tôi dự kiến, thể nghiệm không tốt chút nào, toàn bộ quá trình đều là thụ động.
Tôi dùng sức nắm lấy cơ quan sinh dục mềm nhũn của mình, gọi thế nào cũng không thể làm nó thức tỉnh, hứng thú giảm sút, thân thể giống như thiếu mất một bộ phận, trở nên không còn nguyên vẹn.
Tôi mất mặt quay đầu đi, cắn chặt răng khẽ rêи ɾỉ, khống chế bản thân đừng suy nghĩ nữa.
Diệp Thiệu Bân cho rằng đã làm tôi đau, dừng lại bó tay bất lực, cẩn thận hỏi: "Là anh làm không tốt sao?"
"Không, em cảm thấy rất thoải mái." Tôi nói dối.
Diệp Thiệu Bân chạm lên mu bàn tay tôi, ánh mắt nhìn tôi lộ đầy vẻ lo lắng lại mất mát.
Trên người tôi không có thứ gì có thể cho anh ấy ngoại trừ khối thân thể khô cằn này. Nếu tôi bình thường, thì chúng tôi đã có thể mặc sức thỏa thích tận hưởng tình ái, như vậy thật tốt biết bao.
Anh ấy trượt ra khỏi cơ thể tôi, nằm ở bên cạnh nâng tay vuốt tóc tôi, động tác rất chậm, rất dịu dàng, "Khuyết điểm này không ảnh hưởng quá nhiều, yếu ớt cũng không sao cả, đây là ưu điểm của em."
Anh ôm lấy thân thể cuộn tròn của tôi, vừa hôn lông mi ẩm ướt của tôi, vừa dỗ dành, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang mặc quần áo trước gương, Diệp Thiệu Bân dựa bên khung cửa nhìn tôi.
"Thu Thu, hôm nay chúng ta không ra ngoài." Anh nói.
Tôi ngẩn người, "Vì sao?"
Diệp Thiệu Bân kéo rèm cửa sổ ra, đi tới ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi vẫn không nhúc nhích, anh ấy chậm rãi cởi bỏ cúc áo trước ngực tôi, nhẹ nhàng nói một câu bên tai tôi...
"Không," Tôi lắc đầu dữ dội, nắm chặt quần, "Em không muốn, em không muốn!"
Anh ấy nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, kéo qυầи ɭóŧ của tôi xuống, để lộ toàn bộ cơ thể tôi ra trước mắt. Tôi nghiêng người né tránh, nhưng anh ấy kéo tôi trở lại, buộc tôi phải tiếp tục thể nghiệm tình ái không mấy vui vẻ này.
Tôi sợ hãi, che che đậy đậy, không dám nhìn tư thế khỏa thân trong gương, quay đầu muốn hôn anh, đầu lưỡi run rẩy liếʍ qua đôi môi đang đóng chặt. Anh lại giữ cằm tôi, xoay mặt tôi về phía gương để tôi nhìn thấy khuôn mặt u ám kia, làn da trắng bệch được ánh mặt trời gột rửa, cùng một tầng lông tơ mềm mại bao phủ trên đó, hai bầu ngực nhô cao, dương v*t mềm nhũn nằm giữa hai chân. Tất cả lõα ɭồ không sót một mảnh.
Ánh mắt của tôi càng trở nên ảm đạm hơn.
"Em nhìn xem, trông thật là đẹp." Anh ấy vừa tán thưởng cơ thể xấu xí của tôi vừa nắm lấy tay tôi đặt lên cơ quan sinh dục mềm nhũn của tôi, dạy tôi cách vuốt ve, tôi cũng xoay người sang nắm lấy dương v*t đầy sức mạnh của anh ấy, và an ủi nó theo cách của anh.
"Như thế này đúng không? Em làm có đúng không?" Tôi hỏi anh ấy một cách không chắc chắn. Anh ấy khẳng định lại bằng một nụ hôn thật sâu, hai bàn tay to lớn dần di chuyển lên, đặt trên ngực tôi, tôi ngượng ngùng muốn đẩy anh ấy ra, nhưng không thành công.
Sau đó, anh rời khỏi môi tôi, hôn lên cặp ngực tròn trịa kia, cắn niết núʍ ѵú, tôi ngửa đầu run rẩy thở hổn hển, xoa xoa luồn tay vào mái tóc đen của anh.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một vài âm thanh tục tĩu, hai má nhanh chóng đỏ bừng, đưa tay đẩy đầu anh ấy ra, nhỏ giọng nói: "Này, anh đừng ăn vào mà, thứ đồ vật đó..."
Anh ấy kiên trì không buông, thanh âm mập mờ nói: "Yên tâm, không hề gì." Tay anh vuốt ve dọc theo sống lưng tôi, vội vàng mở rộng cánh mông của tôi, ngón tay chen vào bộ vị bí ẩn mẫn cảm -- huyệt động vừa nhỏ, vừa nóng, vừa ẩm ướt, gần như không cách nào tiếp nhận ngón tay của anh, có vẻ anh ấy đang nóng lòng tìm kiếm cái gì đó ở bên trong.
Anh ấy bảo tôi xoay người lại, ánh mắt mê loạn của tôi phản chiếu trên mặt gương, tôi gần như bị cám dỗ mà cong thắt lưng, hai tay chống lên gương, mông vểnh cao, chờ dương v*t của anh tới lấp đầy.
Sau khi toàn bộ tiến vào, anh ấy đứng yên một hồi, tôi cảm giác được dương v*t của anh còn đang căng lớn lên, anh ôm eo tôi, vùi mặt vào trong tóc tôi, thở dài một hơi trầm thấp, "Xin lỗi, anh thật sự không nhịn được, lát nữa có đau thì nói cho anh biết."
Bên tai quanh quẩn tiếng cắm rút ướŧ áŧ, cùng với tiếng thở dốc đè nén của người phía sau, tôi quay đầu lại hôn anh, thì thầm nói nhỏ: "Anh Thiệu, động tác của anh có thể mạnh hơn một chút, sâu hơn một chút cũng không sao, anh muốn làm em như thế nào đều được."
Anh ấy dùng tay ấn vào bụng dưới của tôi rồi di chuyển mãnh liệt hơn. Hai gò má tôi ửng đỏ, choáng váng mơ màng, miệng không ngừng nói: "Thật thoải mái, anh ơi, thật lợi hại nha..."
Du͙© vọиɠ của anh ấy trở nên không thể kiểm soát được, gấp gáp đến mức gần như muốn chọc thủng, thân thể tôi bị đâm tới lảo đảo, muốn kiễng chân thoát khỏi sự va chạm của anh. "Anh..." Hai đầu gối tôi run run, thiếu chút nữa bị anh ấy đỉnh ngã trên mặt đất, "Anh muốn đâm chết em à! Nhẹ chút được không!"
Anh ấy cắn lên bả vai tôi, chuyển động từ từ theo tiết tấu trong cơ thể tôi. "Ưʍ..." Tôi chợt cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ lạ thường không thể nói ra, khóe mắt nhắm nghiền nhuộm đỏ như máu, mông vểnh lên cao hơn.
"Đừng chậm như vậy. Dùng lực thêm chút nữa."
"Lúc thì muốn anh chạm nhẹ lúc thì muốn anh dùng sức," Anh ấy vỗ mông tôi một cái, "Em rốt cuộc muốn như thế nào đây ah!"
"Ưm, anh dữ với em à."
Anh ấy không nói lời nào, chỉ dùng hung khí thô to của mình hung hăng đâm vào cái động nhỏ của tôi. Tôi không còn sức để chống đỡ, trượt dần xuống giống như mì sợi dán lên mặt gương, anh ấy nắm lấy eo của tôi giúp tôi đứng vững.
Tôi vùi mặt vào cánh tay, ấp úng nói: "Diệp Thiệu Bân, em có thể hừ hừ không?"
"Muốn kêu thì kêu lên, không ai nghe thấy đâu."
Tôi thả ra những tiếng rêи ɾỉ, tiếng khóc nức nở, gần như muốn thét lên vì sướиɠ, sảng khoái tới mức tưởng chừng muốn ngất lịm đi.
"Em muốn đi tiểu, em không nhịn được!"
"Không cần nhịn."
Tốc độ cắm rút của anh càng nhanh hơn, ý thức của tôi dần trống rỗng, "Anh đừng làm nữa, em sợ... Thả em ra, thả em ra đi mà!"
"Muộn rồi."
"A--" Từ bên trong kéo tới từng đợt run rẩy, chân tôi mềm nhũn, tê liệt ngã vào trong vòng tay của Diệp Thiệu Bân, mơ hồ nhìn mảng gương bị tôi làm ướt, mông lung không biết chuyện gì đã xảy ra, quên mất luôn bản thân mình đang ở đâu.
Anh ấy ôm tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau đó, tôi lấy tay che đi hai má, luôn luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Chúng tôi lại lên giường làm thêm nhiều lần nữa, cả một buổi sáng, chúng tôi ôm lấy nhau thân mật kề sát, trong phòng vang vọng tiếng cười vui vẻ của chúng tôi, những lời thì thầm ngọt ngào, cùng với hơi thở dịu dàng ám muội...
Tôi nằm sấp trên người anh ấy, ngủ bù một giấc thật đẹp.
Cho đến khi truyền đến tiếng gõ cửa từ bên ngoài, tôi lập tức giật mình bừng tỉnh, Diệp Thiệu Bân nhỏ giọng vỗ về tôi, bảo tôi ngủ tiếp, sau đó đi xuống giường.
Tôi nghe thấy giọng nói đè thấp của anh ấy: "Bên trong có một thiên thần nhỏ đang ngủ, chúng ta không nên làm phiền em ấy, được chứ?"
"Không đâu! Con cũng muốn nhìn."
"Không được, thiên thần nhỏ chỉ có ba ba mới có thể nhìn."
"Tại sao vậy ạ?"
"Bởi vì..."
Âm thânh của họ cũng dừng lại khi cánh cửa bị đóng chặt.
Tôi dụi dụi mắt, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, tiện tay cầm áo sơ mi của Diệp Thiệu Bân khoác lên người, đi ngang qua tấm gương, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lêи đỉиɦ đầu, giống như một vòng sáng chói lóa. Nhớ tới hình dung lúc trước của Diệp Thiệu Bân, tôi chợt nhận ra, không nhịn được cười.
Tôi chạy tới thư phòng tìm Diệp Thiệu Bân.
Tôi ngồi trên đùi anh, hai chân vung vẩy. Khi anh ấy ôm tôi, anh liền nhân cơ hội vuốt ve tôi qua lớp áo sơ mi, "Không ngủ thêm một chút nữa sao?"
"Ngủ đủ rồi, ngủ quá nhiều thì sẽ rất nặng đầu." Tôi biếng nhác chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn tài liệu trên bàn. Diệp Thiệu Bân vuốt ve hai chân trần trụi của tôi, cắn lỗ tai tôi nói: "Vậy chúng ta làm chuyện khác?"
"Ừm, được." Tôi mở chân sang hai bên để anh có thể đưa tay vào tìm kiếm.
Trên người tôi chỉ có một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, Diệp Thiệu Bân nhanh chóng cởi nốt xuống, cả người tôi không còn một mảnh vải, nhưng bản thân anh lại quần áo chỉnh tề, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ cởi mỗi khóa quần. Anh ấy nhẹ nhàng quen thuộc tiến vào bên trong tôi, "Nếu không em ngồi lên rồi tự mình di chuyển?"
Tôi di chuyển hai ba cái tượng trưng, cuối cùng lựa chọn mặc cho ai đó xâm chiếm, người đầy mồ hôi nằm nhoài trên bàn, anh hôn lên đầu vai tôi, một đường hôn lên từ cổ hôn tới lỗ tai, tôi rùng mình khép hai chân lại, kẹp chặt lấy anh ấy.
Diệp Thiệu Bân hít sâu một hơi, "Thu Thu, đừng nghịch nữa, mau cho anh vào."
"Anh xin em đi nha," Tôi lắc lắc mông, quay đầu lại cười đùa giỡn, "Xin em, em sẽ lập tức để anh tiến vào."
Anh ấy bật cười một tiếng, "Em không muốn anh tiếp tục thì cứ nói thẳng, anh có thể dừng lại."
Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ khiến người say mê dần biến mất khi anh ấy rút ra không chút lưu luyến, tôi vội vàng mở rộng hai chân, khẩn cầu anh ấy mau vào lại.
Sau khi xong việc, tôi bị Diệp Thiệu Bân lăn đến toàn thân chật vật, khắp nơi đều là vết bẩn không rõ màu sắc, tôi vừa dùng giấy lau thân thể, vừa bất mãn tố cáo anh.
Diệp Thiệu Bân thì lại làm như không liên quan đến mình, kéo khóa quần lên, tiếp tục làm một học giả yên tĩnh.
Hừ! Học giả cái gì chứ, là khách làng chơi mới đúng!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nguyên Sang
- Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
- Chương 23: (H)