- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Kẻ Trộm Mộ
- Chương 49: Oan gia ngõ hẹp
Kẻ Trộm Mộ
Chương 49: Oan gia ngõ hẹp
Type: trthuy
Bất tri bất giác chúng tôi đã nghỉ ngơi được hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người thương lượng với nhau một lát, sau đó chuẩn bị tìm kiếm cửa ra.
Đúng lúc này, Vương Tiên Dao vốn có tâm tư tinh tế bỗng lộ vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhìn gian phòng đá này mà không ngừng lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng cô nàng rất nhỏ, chúng tôi không thể nghe rõ, vừa định hỏi xem cô nàng có phải đã phát hiện ra điều gì kỳ quái không thì chợt thấy cô nàng đi tới một góc của gian phòng, hình như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chúng tôi vốn ngỡ Vương Tiên Dao cũng giống như mình, đang tìm kiếm cửa ra, nhưng lại chợt nghe cô nàng hét to một tiếng, trong tiếng hét ngợp đầy vẻ kinh ngạc, có lẽ là đã phát hiện ra điều gì đó, thế là chúng tôi lập tức chạy lại.
Vương Tiên Dao chỉ tay vào một góc tường, nói với chúng tôi bằng giọng kinh ngạc: “Mọi người mau nhìn kìa!”
Chúng tôi nhìn theo hướng chỉ của Vương Tiên Dao, úi chao, đúng là lạ thật, ở đó có một bộ xương khô. Bởi lẽ bộ xương khô này cũng có màu trắng như đá cẩm thạch trắng, vậy nên khi mới vào đây chúng tôi không hề phát hiện ra.
Bộ xương trắng đó tựa người vào tường, hai tay đặt ngang bên hông, bộ quần áo màu đen trên người sớm đã bạc màu và mục nát, biến thành những sợi vải vụn, tôi nghĩ người này có lẽ đã chết trong gian phòng đá này từ rất lâu rồi. Ngoài ra, bên cạnh thi thể không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì khác nữa.
Lúc này, Tôn Kim Nguyên giống như đã trúng tà vậy, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh quan sát mọi thứ, sau đó liền kích động cười vang, nói với chúng tôi: “Ha ha, chúng ta được cứu rồi, đúng là trong chốn mênh mang tự có ý trời!”
Vương Tiên Dao mừng rỡ hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu cũng nhớ ra rồi đúng không?”
Tôn Kim Nguyên gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc. Tôi rất ngạc nhiên, không biết Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao rốt cuộc đang nói tới chuyện gì, bèn bảo hai người bọn họ đừng úp mở nữa, có gì thì mau nói ra đi.
Vương Tiên Dao cười nói: “Xem trí nhớ của cậu kìa, hãy nhớ kĩ lại đi, mười lăm năm trước, chúng ta từng rơi xuống một nơi như thế nào?”
Được Vương Tiên Dao nhắc nhở, trong đầu tôi bất giác sáng bừng lên một tia chớp, toàn thân đều run lên lẩy bẩy, rốt cuộc, rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao lại hưng phấn như vậy rồi, xem ra trí nhớ của tôi thực quá tệ hại. Lẽ ra tôi sớm đã phải nhận ra gian phòng đá này chính là nơi mà chúng tôi từng rơi xuống hồi mười lăm năm trước mới đúng, còn bộ xương khô ở góc tường thì tất nhiên chính là hài cốt của vị tiền bối Trương Duy Trí kia. Nhưng tại sao tôi lại không thấy có ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống nhỉ? Cửa hang nằm ở đó cơ mà?
Tôn Kim Nguyên cười nói: “Nói cậu ngốc mà cậu còn không chịu thừa nhận, bên trên đó nhất định là có cửa hang, có điều bây giờ là buổi tối, nơi này lại là vùng núi non hiu quạnh, làm sao có ánh sáng chiếu xuống được, không tin thì cậu cứ thử ngẩng đầu lên mà nhìn kĩ xem.”
Chẳng cần cậu ta nói cũng sẽ nhìn thật cẩn thận. Đúng thế, trên đỉnh đầu quá nhiên có một cửa hang đen ngòm, nếu không nhìn kĩ thì sẽ rất dễ bị bỏ sót. Lúc này, tôi cũng không kìm được cảm thấy hưng phấn vô cùng, ba chúng tôi giống như những đứa bé đã lâu rồi mới được gặp lại, cùng ôm lấy nhau thật chặt, trong lòng mỗi người đều trào lên những cơn kích động khó có thể miêu tả bằng lời.
Anh gầy vốn không ngốc, lại từng được nghe kể về tao ngộ của chúng tôi hồi mười lăm năm trước, do đó rất nhanh đã hiểu rõ nguồn cơn.
Có điều lúc này, bên ngoài tối như hũ nút, cho dù có ra ngoài được thì con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong khe núi đó cũng chẳng dễ đi, chưa biết chừng còn bị lạc đường nữa. Mà mấy người chúng tôi đã từ lâu lắm rồi chưa được ngủ yên một giấc, do đó tất cả cùng cho rằng hãy cứ tạm thời ở lại trong gian phòng đá này nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, chờ đến khi trời sáng hãy leo ra ngoài.
Có lẽ vì biết mình sắp có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này, tâm trạng chúng tôi bất giác tốt hẳn lên, tất cả đều có thể bình tâm lại nghỉ ngơi. Vương Tiên Dao nói tính mạng của mình đã được miếng ngọc Văn Hương kia cứu, còn tôi và Tôn Kim Nguyên thì cũng đã nhận được bùa Mộ Kim, do đó chúng tôi cần phải cảm tạ tiền bối Trương Duy Trí mới là hợp lẽ.
Tôn Kim Nguyên châm ba điếu thuốc lá, đặt trước bộ xương khô của Trương Duy Trí, coi như là thắp nhang cho ông ta, sau đó ba người chúng tôi cùng vái mấy cái trước mặt ông ta để tỏ lòng cảm tạ.
Anh gầy nói Trương Duy Trí là người cùng nghề, lại là tiền bối, theo lý mà nói cần phải tế bái, thế là cũng vái ba cái thật sâu.
Nhưng chính vào lúc này, từ chỗ bức tường ở phái bên trái chúng tôi đột nhiên vọng tới những tiếng động lạ, khi chúng tôi phát hiện ra thì bên trên đó đã xuất hiện một ô cửa ngầm. Chúng tôi vô cùng kinh ngạc, ngàn vạn lần không ngờ được trong gian phòng đá này còn có cửa ngầm khác.
Nhưng chuyện khiến chúng tôi kinh ngạc hơn còn ở phía sau, lúc này không ngờ Nguyên Lương Vương lại dẫn theo gã quân sư mặt lạnh kia cùng với mười mấy bên binh sĩ đi ra từ trong cửa ngầm. Tôi thầm mắng một tiếng, tự nhủ vào lúc mấu chốt này rồi mà còn gặp phải kẻ địch, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, sớm biết vậy chúng tôi đã trèo ra ngoài từ nãy rồi, còn nghỉ ngơi cái khỉ gió gì nữa chứ!
Tôn Kim Nguyên làu bàu nói: “Khỉ thật, ông trời đúng là không có mắt, hang đá kia đã sụp xuống như thế mà còn không đè chết được lão yêu quái này.”
Hai mắt Nguyên Lương Vương vẫn đầy tia máu, hắn giận dữ trừng mắt nhìn bốn người chúng tôi, sau đó lạnh lùng nói: “Mau băm vằm những kẻ tội đáng muôn chết này ra thành ngàn vạn mảnh cho bổn vương!”
Hắn vừa dứt lời, mười mấy gã binh sĩ sau lưng đã như bị trúng tà, nhất loạt rút thanh đao đeo bên hông ra, sau đó gầm lớn một tiếng, xông thẳng về phía chúng tôi.
Anh gầy vội vàng giao tráp pha lê cho Vương Tiên Dao bảo quản, còn kêu chúng tôi tạm thời lui trở lại cái hang lúc trước, còn mình thì cầm theo thanh đao cổ kia xông về phía đám binh sĩ, rõ ràng là định cầm chân đối thủ cho chúng tôi có thời gian trốn đi.
Chúng tôi thật sự có thể đi được hay sao? Thật sự có thể yên tâm mà đi hay sao? Trong lòng tôi không ngừng tự hỏi như thế, đáp án rất rõ ràng, chúng tôi không thể, cho nên chúng tôi đều quyết định ở lại.
Thấy mấy người chúng tôi không chịu đi, anh gầy tỏ ra rất nôn nóng, sau khi chém ngã mấy tên binh sĩ liền xoay người lại, giận dữ quát to: “Tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn chết hết ở đây à?”
Tôn Kim Nguyên xắn tay áo lên, cất lời đầy khí khái: “Anh cũng coi thường mấy người chúng tôi quá rồi đấy, đã là anh em với nhau thì tất nhiên là phải cùng tiến cùng lùi rồi.” Dứt lời liền chẳng thèm quan tâm xem anh gầy nghĩ thế nào, cứ thế hăng hái xông về phía một tên binh sĩ.
Sau khi trải qua bao phen nguy hiểm, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này nữa, trái tim tôi chẳng hề xao động chút nào. Tôi biết, tôi của bây giờ đã chẳng còn sợ hãi bất cứ thứ gì, bao gồm cả cái chết, bởi lẽ chúng tôi đều đã từng đối mặt với cái chết rất nhiều lần rồi.
Tôi và Vương Tiên Dao đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, thế là cùng khẽ gật đầu. Sau đó, Vương Tiên Dao mau chóng cất tráp pha lê vào trong ba lô, cùng tôi hăng hái xông tới trợ giúp Tôn Kim Nguyên và anh gầy.
Anh gầy thấy chúng tôi đã quyết tâm như thế thì tất nhiên không còn gì để nói, chỉ cất tiếng cười vang vẻ sảng khoái vô cùng, sau đó lại một lần nữa vung đao xông lên phía trước.
Đám binh sĩ đó đều mặc giáp, tôi với Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao thì lại không có vũ khí trong tay, càng không có bản lĩnh điểm huyệt cao siêu như anh gầy, dựa vào chút sức lực của bản thân căn bản không thể làm gì đám binh sĩ đó cả, chỉ có thể nói là giúp anh gầy cầm chân một số người bên phía đối phương mà thôi.
Anh gầy vừa nhìn đã biết là loại cao thủ từng kinh qua nhiều trận mạc, lúc này hai mắt đều bừng lên những tia sát khí, cứ mỗi đao chém xuống là lại có một tên binh sĩ đổ gục. Cứ như vậy, chỉ sau chừng năm phút, mười mấy tên binh sĩ đó đã bị anh gầy dùng thanh đao cổ sắc bén kia giải quyết hết. Nhưng chúng tôi cũng phải trả giá, đó là cánh tay Vương Tiên Dao bị chém trúng một đao. Chẳng rõ nhát đao ấy sâu đến cỡ nào, chỉ thấy cánh tay cô nàng lúc này đã thấm đẫm máu tươi, không biết là có thể cầm cự thêm được không nữa.
Tôn Kim Nguyên nhìn thấy rất rõ ràng tình trạng của Vương Tiên Dao, tuy ngoài mặt cậu ta không nói gì, nhưng tôi biết rõ, lúc này trái tim cậu ta nhất định là đang nhỏ máu.
Anh gầy vốn có tạo nghệ rất cao trong công phu điểm huyệt, thấy vết thương của Vương Tiên Dao không đơn giản thì lập tức bước tới, đưa hai ngón tay ra điểm vào các huyệt đạo xung quanh vết thương của Vương Tiên Dao, tạm thời cầm máu, sau đó kêu Tôn Kim Nguyên giúp đỡ băng bó cho cô nàng.
Cùng lúc ấy, Nguyên Lương Vương giận dữ quát to một tiếng, rút thanh đao của mình ra. Thanh đao này bóng loáng sáng lòa, vừa nhìn đã biết là loại đao sắc bén, có lẽ không thua kém gì thanh đao cổ trong tay anh gầy.
Anh gầy thấy Nguyên Lương Vương chuẩn bị đích thân ra tay thì bước lên trước một bước, đứng chắn trước mặt chúng tôi, sau đó trầm giọng nói: “Lần này các cô cậu không cần xen vào nữa. Nguyên Lương Vương là hạng nhân vật ghê gớm, các cô cậu đối đầu với hắn chẳng khác nào đi nộp mạng.”
Lời của anh gầy không sai chút nào, Nguyên Lương Vương vốn xuất thân võ tướng, cả đời gϊếŧ người vô số, thủ đoạn tất nhiên phi phàm. Nếu nói anh gầy so với đám binh sĩ kia giống như là người lớn so với trẻ con, vậy thì Nguyên Lương Vương so với ba người chúng tôi chẳng khác nào một tay tráng niên so với ba đứa hài nhi còn nằm trong tã lót. Cho nên lần này, chúng tôi thật sự phải nghe lời anh gầy, tuyệt đối không được hành sự lỗ mãng.
Trong mắt chúng tôi, anh gầy là một vị cao nhân ngoài cõi tục ở thế kỉ 21, còn Nguyên Lương Vương thì sao? Dù ở thời cổ đại, hắn chắc cũng có thể tính là một viên mãnh tướng, bây giờ anh gầy và hắn có vũ khí tương đương nhau, liệu trong trận chiến này, ai mới là người chiến thắng cuối cùng đây?
Thấy hai nhân vật nguy hiểm chuẩn bị liều mạng, gã quân sư kia tỏ ra rất tự giác, lập tức tránh qua một bên, không hề có ý tham chiến. Có điều để đề phòng bất trắc, tôi thấy Tôn Kim Nguyên đã giúp Vương Tiên Dao băng bó xong, bèn nháy mắt ra hiệu cho cậu ta một cái. Tôn Kim Nguyên hiểu ý, liền cùng tôi bước lên trước mấy bước, cẩn thận đề phòng gã quân sư kia
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Kẻ Trộm Mộ
- Chương 49: Oan gia ngõ hẹp