Type: Quỳnh Bùi
Tuy chất độc trong người Vương Tiên Dao đã được giải, tôi và Tôn Kim Nguyên đều hết sức vui mừng, nhưng hiện giờ nguy hiểm vẫn chưa qua đi, chúng
tôi cần nghĩ cách rời khỏi nơi này mới được. Song cách gì có thể nghĩ ra thì chúng tôi đều đã nghĩ cả rồi, đến giờ vẫn chưa có biện pháp nào khả thi, mà nếu không thể mau chóng trốn thoát, chỉ hai ngày nữa thôi, việc cúng tế thần linh sẽ được tiến hành, đến lúc đó, chúng tôi đừng hòng
giữ được mạng.
Bây giờ, điều mấu chốt nhất là phải dụ dược hai gã bình sĩ kia tới đây, vì phòng giam này cực kỳ kiên cố, nếu không có
chìa khóa mở cửa thì không thể nào thoát ra ngoài được. Nhưng hai gã
binh sĩ kia đều chỉ là xác chết biết đi, mệnh lệnh mà bọn họ nhận được
là canh giữ địa lao, người khác có quậy phá thế nào thì bọn họ cũng đều
coi như không thấy.
Sau khi được giải độc, Vương Tiên Dao đã trở
lại bộ dạng thông minh, nhanh nhẹn như thường ngày. Cô nàng chớp chớp
mắt với chúng tôi mấy cái, nói: “Này các cậu, tại sao chúng ta không thử tìm cách từ dưới chân nhỉ?”
“Tìm cách từ dưới chân?” Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng ngạc nhiên hỏi lại.
Vương Tiên Dao khẽ gật đầu, nói tiếp: “Đúng thế, chúng ta hãy đi tới bên mép
hàng rào sắt rồi cạy một vài viên gạch xanh lát nền ở đó lên. Không còn
lớp gạch đó nữa, lớp đắt phía dưới nhất định là rất mềm, mà trong ba lô
của chúng ta chẳng phải là có xẻng gấp ư? Lúc đó chỉ việc đào lấy một
cái hang ăn trộm(*), cũng không cần quá sâu, chỉ cần đủ cho chúng ta
chui qua bên dưới hàng rào sắt kia mà thoát ra ngoài là được rồi.”
(*) “Hang ăn trộm” là loại hang nhỏ, kín đáo mà kẻ trộm hay đào thông vào nhà người ta để trộm cắp
Biện pháp này dường như rất tuyệt, bởi lẽ hàng rào sắt kia không hề được cắm sâu xuống đất, chúng tôi chỉ cần đào một đường hầm vòng qua đó là có
thể thoát ra ngoài phòng giam, sau đó lại xử lý luôn hai gã lính gác ở
bên ngoài kia nữa là có thể rời khỏi địa lao này.
Tôi và Tôn Kim
Nguyên đều cho rằng cách mà Vương Tiên Dao nói có thể thực hiện được.
Tôn Kim Nguyên cười, trêu Vương Tiên Dao: “Tiên Dao, cậu quả đúng là túi không của bọn tớ, không có cậu, tớ với Vân Sơn chẳng thể làm được việc
gì cả.”
Đúng lúc này, anh gầy vốn một mực không phát biểu ý kiến
lại đột nhiên lên tiếng: “Vô ích thôi, biện pháp này tôi đã thử qua từ
lâu rồi. Các cô cậu đừng thấy những viên gạch xanh lát nền ở đây không
lớn lắm mà nhầm, chúng ít nhất cũng phải nặng tới một trăm cân đấy. Hơn
nữa, khẽ hở giữa các viên gạch rất nhỏ, ở giữa thì được trét đầy cơm
nếp, trừ phi có xà beng ở đây, bằng không thì không thể làm ăn gì được
đâu.”
Những người lật đấu bình thường có ai mà lại rỗi hơi mang
theo xà beng cơ chứ, cái thứ đó vừa dài vừa nặng, mang theo bên người
chẳng tiện chút nào, hơn nữa con quá lộ liễu, chỉ có các đoàn khảo cổ
mới dùng đến nó mà thôi. Có điều, lời của anh gầy tuy rất có lý nhưng
mỗi lần chúng tôi tìm thấy một tia hy vọng thì anh ta lại buông lời đả
kích, ánh mắt của Tôn Kim Nguyên khi nhìn về phía anh ta đã bừng lên mấy tia giận dữ.
Tôn Kim Nguyên trầm giọng nói: “Anh là anh, anh
không cạy những viên gạch xanh dưới đất lên được không có nghĩa là Tôn
Kim Nguyên này cũng vậy. Hôm nay, tôi sẽ cho anh thấy sự lợi hại của lão Tôn tôi đây.”
Tôn Kim Nguyên nói là làm, sau khi gọi tôi tới
liên đưa tay với chiếc ba lô leo núi để bên cạnh lại. Ba người chúng tôi cùng đổ hết những thứ trong ba lô ra, sau đó chọn ra các món đồ có thể
dùng được. Có điều chọn đi chọn lại, đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chỉ
chọn được hai con dao găm quân dụng cùng với con dao Tây Tạng sắc bén vô song kia.
Tôn Kim Nguyên cầm con dao Tây Tạng lấp lãnh ánh lên
những tia lạnh ngắt ấy, vung qua vung lại mấy cái, nói với tôi: “Thứ này là đồ tốt đấy, có thể thoát ra ngoài hay không đành phải trông cậy vào
nó.”
Tôn Kim Nguyên nhanh chóng bố trí xong xuôi nhiệm vụ. Cậu ta dự định trước tiên là dùng con dao Tây Tạng sắc bén kia gẩy hết phần
kết dính giữa những viên gạch xanh lên, sau đó dùng hai con dao găm quân dụng đâm vào khe hở giữa hai viên gạch, cuối cùng lại dùng đến xẻng
gấp, chỉ chờ khi dao găm quân dụng đâm bậy được viên gạch lên một khoảng nhất định là cậu ta sẽ cài cán của chiếc xẻng gấp vào giữa đó, như thế, vị trí của viên gạch coi như đã được cố định. Tiếp theo đó, chúng tôi
sẽ có thể bậy nó ra ngoài từng chút, từng chút một.
Tôn Kim
Nguyên nhìn con dao Tây Tạng trong tay rồi quay sang nói với chúng tôi:
“Thật đáng tiếc, con dao tốt thế này mà không ngờ lại phải dùng vào một
việc như vậy.”
Tôi nói: “Cậu bây giờ sắp mất mạng đến nơi rồi,
còn thấy tiếc con dao đó làm gì, hãy chịu khó nghĩ về bản thân đi! Chỉ
cần có thể thoát ra ngoài, đừng nói là con dao này, cho dù có phải chịu
mất bảo kiếm Việt Vương(*) thì cũng đáng lắm!”
(*) Việt Vương ở
đây là Việt Vương Câu Tiễn. Thanh bảo kiểm của ông dài 55,75cm, rộng
4,6cm, được ông sử dụng để đánh nước Ngô, buộc Ngô Vương là Phù Sai phải tự tử. Ngoài ý nghĩa quan trọng về lịch sử, Kiếm Câu Tiến còn nổi tiếng vì độ sắc bén và sáng bóng dù đã có hai nghìn năm tuổi. Cổ vật này được xác định niên đại vào thời cuối Xuân Thu, hiện được trưng bày tại Bảo
tàng Hồ Bắc, Trung Quốc.
Tôn Kim Nguyên bị tôi nói cho cứng họng, chỉ còn biết làu bàu rằng khó khăn lắm mới mua được con dao này từ một
người Tây Tạng, hiếm có vô cùng, sau đó òn vừa nói vừa lắc đầu không
ngớt.
Biết rằng hai gã binh sĩ kia sẽ không qua đây nên lá gan
của chúng tôi cũng lớn hơn nhiều, ung dung đi tới bên cạnh hàng rào sắt. Sau đó, ba người chúng tôi cùng ngồi xổm xuống, Tôn Kim Nguyên dùng con dao Tây Tạng bắt đầu lọ mọ làm việc.
Con dao Tây Tạng đó quả
nhiên sắc bén vô song, lớp kết dính giữa những viên gạch xanh mới bị con dao rạch qua một đường đã hoàn toàn mất tác dụng. Sau khi rạch xong,
Tôn Kim Nguyên lập tức rút con dao đó về, nhìn kỹ xem lưỡi dao có bị mẻ
chỗ nào không, rồi mới khẽ gật đầu với hai chúng tôi, tỏ ý bảo chúng tôi có thể cắm hai con dao găm quân dụng kia xuống được rồi.
Tôi và
Vương Tiên Dao cùng gật đầu một cái, sau đó đồng thời cắm hai con dao
găm vào khe hở giữa hai viên gạch xanh, có điều mỗi chúng tôi phụ trách một bên. Dao găm quân dụng tuy không được sắc như con dao Tây Tạng
nhưng cũng là thứ dù có tiền cũng không mua nổi trên thị trường, phải
tới chợ đen bỏ giá cao mới có thể mua được, chất lượng tất nhiên khỏi
phải bàn cái.
Chúng tôi chỉ hơi dùng sức, con dao găm quân dụng
đã được cắm xuống lút cán. Đúng lúc này, Tôn Kim Nguyên chợt bảo chúng
tôi dừng lại, sau đó lấy một bình nước khoáng, mở nắp ra, rưới nước
xuống dọc theo các khe hở. Mấy phút sau, Tôn Kim Nguyên cười, nói với
chúng tôi: “Kỳ thực chất kết dính mà cổ nhân dùng để xây tường, mười
phần thì có tám, chin là dùng bột gạo nếp nấu chín trộn với bùn mà chế
thành, thứ đó thoạt nhìn thì bình thường nhưng sau khi khô lại thậm chí
còn dính chắc hơn cả bê tông. Dùng giấm làm tan nó ra là biện pháp tốt
nhất, có điều bây giờ chúng ta không mang theo giấm, cho nên đành dùng
tạm nước thôi, chờ lát nữa nó sẽ nhão ra, các cậu chỉ cần vạch lưỡi dao
qua một cái là chỗ chất kết dính xung quanh các viên gạch sẽ hoàn toàn
mất tác dụng. Hai con dao găm quân dụng này chất lượng đều rất tốt, tới
lúc đó, các cậu hãy ra sức mà khoét, nhất định sẽ khoét được một cái
rãnh trên cạnh của viên gạch này đấy.”
Nghe tới đây, tôi lập tức
hiểu ra ý đồ của Tôn Kim Nguyên. Cậu ta muốn khoét hai cái rãnh trên hai cạnh của viên gạch, sau đó l*иg dây thừng vào qua hai cái rãnh đó rồi
dùng sức kéo mạnh lên, cũng có thể tới lúc đó, sức lực của chúng tôi
không đủ, không thể kéo hẳn viên gạch ra ngoài chỉ trong một lần, viên
gạch có khả năng được nửa đường lại rơi trở lại, như thế chúng tôi sẽ
vĩnh viên không bao giờ làm được việc, do đó cần phải dùng tới cả xẻng
gấp nữa. Khi viên gạch lên được một đoạn thì sẽ có người nhét cán của
xẻng gấp vào giữa, như thế viên gạch sẽ không thể rơi về vị trí cũ. Lần
này, tôi quả thực không thể không khâm phục đầu óc của Tôn Kim Nguyên,
trong lòng tự ngẫm thấy mình không thể nào bằng cậu ta được.
Dựa
vào biện pháp này, rốt cuộc chúng tôi đã cạy được viên gạch xanh đầu
tiên lên, dù phải mất khá nhiều thời gian. Vì chiều dài và chiều rộng
của một viên gạch xanh đều chưa đủ để một người qua lọt nên chúng tôi
còn phải bậy thêm một viên gạch nữa lên. Rất may là sau khi bậy được
viên gạch đầu tiên, việc bậy viên gạch thứ hai trở nên dễ dàng hơn
nhiều. Chỉ mất mấy phút, chúng tôi đã làm xong. Đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi phát hiện lúc này, người nào người nấy đều đã vã mồ hôi như tắm.
Thấy biện pháp của Tôn Kim Nguyên đã phát huy tác dụng, Vương Tiên Dao không tiếc lời khen: “Được lắm Kim Nguyên, đến cách như vậy mà cậu cũng nghĩ
ra được. Hồi học đại học, tớ thực sự không nhìn ra cậu lại có đầu óc
sáng sủa như vậy đấy!”
Tôn Kim Nguyên đưa tay lau mồ hôi trên
mặt, thở dốc vài hơi, sau đó mới nói bằng giọng hết sức đắc chí: “Tiên
Dao, cậu nói cái gì vậy chứ, nói cho các cậu biết nhé, cái này gọi là
kinh nghiệm. Chuyện như thế này hồi đi theo sư phụ, tớ làm rất nhiều lần rồi. Thường thì khi đào hang ăn trộm ắt sẽ gặp phải tường gạch, biện
pháp này dùng lần nào cũng linh nghiệm hết.”
Lúc này, hai viên
gạch xanh đã được bậy lên, chúng tôi cũng không dám chần chừ quá lâu,
chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại tiến hành đào hang ngay. Tôn Kim Nguyên
xung phong đi đầu, cầm xẻng gấp lên bắt đầu xúc đất. Cậu ta thực sự là
khỏe mạnh kinh người, chỉ trong một lần đã đào sâu được hơn một mét. Tôi thấy cậu ta đã khá mệt, bèn bảo cậu ta lên nghỉ ngơi một lát, sau đó
xuống dưới đào thay.
Nói thực lòng, tôi trước giờ chưa từng dùng
xẻng để đào hang. Hồi còn ở nhà, khi đào hầm chúng tôi đều dùng cuốc,
nên lúc này cầm xẻng tôi cảm thấy không quen, một hồi lâu mới đào sâu
thêm được chừng nửa mét.
Tôn Kim Nguyên đứng bên cạnh nhìn không
vừa mắt, nói tôi thường ngày nhất định là không chịu tập luyện, chẳng
khác gì đàn bà, sau đó kéo tôi lên rồi nhảy xuống dưới hang lần nữa. Lúc này, cái hang đã sâu chừng một mét rưỡi, một mét sáu, độ sâu coi như đã đủ, Tôn Kim Nguyên liền bắt đầu đào đâm chéo ra phía ngoài, chẳng bao
lâu sau đã ra đến bên ngoài hàng rào sắt, chỉ cần đẩy hai viên gạch xanh trên đỉnh đầu ra nữa là công trình coi như xong xuôi trọn vẹn.
Tôi vốn muốn làm nốt nhiệm vụ cuối cùng nà, nhưng Tôn Kim Nguyên lại từ
chối. Cậu ta nói rằng bây giờ tuy chỉ cần đẩy hai viên gạch xanh ở bên
ngoài lên là được, nhưng người sức yếu đừng hòng làm nổi việc này, mà
người sức yếu ở đây hiển nhiên chính là nói tôi rồi còn gì. Tuy tôi rất
không phục, nhưng Tôn Kim Nguyên quả thực có tư cách nói như vậy, bởi
cái hang này về cơ bản đều là do cậu ta đào, tôi chẳng qua chỉ giúp đỡ
được một chút mà thôi.
Tôn Kim Nguyên uống một hơi hết nửa chai
nước khoáng, nửa chai còn lại thì giội thẳng xuống đỉnh đầu. Sau khi nói một câu: “Đã quá!”, liền nhảy xuống dưới cái hang, thế rồi chúng tôi
không còn nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Chừng mười mấy phút sau,
chúng tôi nhìn thấy hai viên gạch xanh bên ngoài hàng rào sắt bắt đầu
lung lay, một lát sau thì được đẩy hẳn ra ngoài. Kế đó, cái đầu của Tôn
Kim Nguyên liền lộ ra. Tới lúc này, công việc đào hang coi như đã hoàn
thành thuận lợi.
Trong phòng giam, tôi với Vương Tiên Dao đều
không kìm được cất tiếng hoan hô, ngay đến anh gầy ở bên cạnh cũng vui
vẻ nói một câu: “Thật là tốt quá rồi.”
Lúc này, Tôn Kim Nguyên đã nhảy ra ngoài hang, cậu ta hậm hực nói với chúng tôi: “Các cậu còn chần chừ gì nữa? Mau mau chui vào hang mà ra ngoài này đi! Phải rồi, đừng
quên mang theo mấy cái ba lô leo núi kia đấy!”
Chúng tôi ngầm lại thấy cũng phải, bây giờ vẫn chưa đến lúc vui mừng, chỉ khi nào rời khỏi núi Lương Vương thì mới coi như là thật sự thoát khỏi nguy hiểm. Tôi và Vương Tiên Dao lập tức thu dọn đồ đạc, lại cầm ba lô leo núi lên chuẩn
bị xuống hang. Đúng lúc này, anh gầy chợt gọi chúng tôi lại, nói với
chúng tôi bằng giọng van cầu: “Các cô cậu đừng quên tôi đấy! Tôi còn có
vợ con ở nhà, bọn họ không thể thiếu tôi được!”
Tôi trù trừ
ngoảnh đầu nhìn anh gầy, trong lòng thoáng qua một tia thương xót, vừa
định đi tới đỡ anh ta thì Tôn Kim Nguyên ở bên ngoài đã cất tiếng mắng
lớn: “Vân Sơn, cậu điên rồi ư? Anh ta ngay đến sức để đứng dậy còn không có, nếu đưa anh ta theo, chúng ta ắt sẽ phải chết cả ở nơi này!”
Lúc này, tôi thật sự có chút do dự, lời của Tôn Kim Nguyên giống hệt như
một nhát búa gõ mạnh vào l*иg ngực tôi. Trong đầu tôi lóe hiện những
hình ảnh mới gần đây. Khi đó, nếu Vương Tiên Dao không trúng độc thì
chúng tôi đã chẳng rơi vào cảnh này. Tôi hiểu rõ lối làm người của Tôn
Kim Nguyên, cậu ta không phải hạng người thấy chết không cứu, nhưng vẫn
luôn suy nghĩ tới lợi ích chung của mấy người chúng tôi trước tiên.
Thấy tôi thừ người ra đó, Vương Tiên Dao không kìm được quay sang nói với
Tôn Kim Nguyên: “Kim Nguyên, chúng ta đâu phải loại người thấy chết mà
không cứu! Tớ thấy anh ra cũng đáng thương, hơn nữa anh ta còn có vợ con cần phải chăm sóc, chi bằng chúng ta cứ mang theo anh ta rời đi cái
đã.”
Tôn Kim Nguyên đưa mắt nhìn tôi, tôi biết cậu ta muốn chờ
tôi đưa ra lựa chọn cuối cùng. Song lúc này, tôi thật sự rất khó xử, bởi lẽ bất kỳ lựa chọn nào cũng có khả năng khiến tôi sau này phải hối hận. Tôn Kim Nguyên thấy tôi cứ do dự mãi, cuối cùng không đủ kiên nhẫn chờ
đợi thêm, bèn xua tay mấy cái, hậm hực nói: “Ôi! Thôi được rồi! Chúng ta phen này đành làm người tốt vậy, cứ đưa anh ta theo đi!”
Tuy lựa chọn này rất có thể sẽ khiến chúng tôi phải hối hận, nhưng ít nhất bây
giờ, tâm trạng chúng tôi cũng đều thư thái hơn nhiều. Vương Tiên Dao
xách hai chiếc ba lô leo núi, bởi vì Tôn Kim Nguyên khi ra ngoài không
mang theo ba lô của mình, còn tôi thì phải đỡ anh gầy kia, do đó, chiếc
ba lô của Tôn Kim Nguyên đành giao cho cô nàng.