Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Trộm Mộ

Chương 17: Xén tóc khổng lồ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Type: Quỳnh Bùi

Đi vào sâu trong hang được chừng mười mấy mét, tôi bắt đầu gọi to tên của

Tôn Kim Nguyên, hy vọng cậu ta sẽ đáp lại, nhưng đã gọi liền mấy tiếng

mà phía bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh. Tôi không khỏi cảm thấy

hoang mang, liền quay qua nói với Vương Tiên Dao: “Nhanh lên, tớ sợ là

Kim Nguyên đã xảy ra chuyện rồi.”

Vương Tiên Dao nghe thế thì vô

cùng căng thẳng, đột nhiên bật khóc thành tiếng. Tôi không có tâm trạng

đâu mà để ý tới cô nàng, chỉ biết vội vàng đi nhanh về phía trước. Chừng nửa phút sau, tầm mắt bỗng trở nên thoáng đãng hẳn, phía trước mặt tôi

xuất hiện một khoảnh đất trống hình vuông trông cứ như một gian phòng,

nơi chính giữa có một cây cột chống rất lớn. Tại góc bên phải, tôi rốt

cuộc đã nhìn thấy con quái vật kia. Đó rõ ràng là một con xén tóc phiên

bản khổng lồ, bất kể là răng, chân hay là râu đều không khác gì xén tóc

bình thường, chỉ có kích thước là to hơn rất nhiều mà thôi. Con xén tóc

đó dài chừng hai mét, hai sợi râu cũng có chiều dài tương đương, sáu cái chân gai góc cùng bám chặt xuống đất, cái miệng đang cắn xé chiếc ba lô leo núi của Tôn Kim Nguyên, còn Tôn Kim Nguyên thì đã mất tích. Trong

khi đó, sợi dây thừng vốn buộc vào cổ tay cậu ta lại đang nằm lặng lẽ

trên mặt đất.

Vương Tiên Dao nghẹn ngào nói: “Liệu có phải Kim

Nguyên đã bị con xén tóc yêu quái này ăn thịt rồi không? Tớ phải báo thù cho cậu ấy!” Nói rồi, cô nàng liền vung dao lên chạy thẳng về phía con

xén tóc khổng lồ. Con xén tóc thấy Vương Tiên Dao chạy lại thì lắc đầu

một cái, vứt chiếc ba lô leo núi của Tôn Kim Nguyên ra xa, chuẩn bị tấn

công.

Chính vào lúc này, từ phía sau cây cột chợt vang lên giọng

nói của Tôn Kim Nguyên: “Mau bò xuống rồi nằm im, nó sẽ không nhìn thấy

cậu nữa.” Thấy Tôn Kim Nguyên còn chưa chết, Vương Tiên Dao đổi khóc

thành cười, lập tức y lời bò xuống đất nằm im không động đậy. Thật bất

ngờ, thấy Vương Tiên Dao không động đậy nữa, con xén tóc khổng lồ kia

liền dừng chân, ngó nhìn bốn phía vẻ nghi hoặc, cuối cùng khôi phục lại

tư thế ban đầu.

Tôi quay qua phía cây cột hô to: “Kim Nguyên, cậu vẫn ổn chứ?”

Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ không sao, chỉ có cánh tay là bị con súc sinh đó

cắn cho một nhát, chảy rất nhiều máu. Có điều tớ đây mình đồng da sắt,

vết thương nhỏ này chẳng có gì đáng kể, các cậu cứ yên tâm đi.”

Tôi nôn nóng hỏi: “Sao cậu lại bị thương như thế chứ, đã băng bó chưa vậy?

Cẩn thận con xén tóc chết tiệt đó có độc đấy, cậu mau xem xem cánh tay

có chỗ nào khác lạ không đi! Mà bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Cứ thế này mãi cũng đâu phải là cách!”

Tôn Kim Nguyên đau đớn khẽ rên

lên một tiếng, cắn chặt răng, nói: “Vết thương không có vấn đề gì cả,

máu chảy ra vẫn đỏ tươi. Bây giờ tớ còn chưa nghỉ ngơi xong, chờ lát nữa mới có thể đại chiến với nó ba trăm hiệp được. Đáng tiếc là chiếc ba lô của tớ bị nó ném đi mất, mà khẩu súng hoa cải kia thì lại ở trong đó,

bằng không tớ đã cho nó đi chầu trời từ lâu rồi. Tớ thấy con xén tóc này không phải hạng dễ đối phó đâu, ba chúng ta mà không có súng thì chưa

chắc đã địch lại nó. Hai cậu tạm thời đừng làm gì vội, con xén tóc này

có lẽ mắt đơn đã thoái hóa rồi, bây giờ chỉ còn lại mắt kép nên mới

không thể nhìn thấy những vật đứng im, chờ lát nữa tớ xem thử xem có

biện pháp gì không rồi chúng ta hãy cùng hành động.”

Tôi nhủ thầm có lẽ con xén tóc này ít nhất cũng đã sống được mấy trăm năm rồi, chẳng biết là nhờ ăn được thứ linh đan diệu dược gì mà lại có thể trường sinh bất tử, sống đến tận ngày nay nữa? Có điều, dựa theo chu kỳ sinh mệnh

của xén tóc bình thường thì nó đã phải chết không biết bao nhiêu lần

rồi, bây giờ già nua, mắt mờ tai điếc là điều dễ hiểu, thậm chí mấy cái

chân chưa biết chừng cũng đã yếu ớt lắm rồi. vừa rồi tỏ ra dũng mãnh như vậy đã là tất cả bản lĩnh, lúc này có lẽ chẳng thể làm gì được nữa.

Nghĩ thế, tôi bèn nói với Tôn Kim Nguyên: “Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, nhìn tớ đây này, tớ sẽ cho con súc sinh kia biết thế nào là lễ độ.”

Tôi giơ cao con dao găm quân dụng trong tay phải lên, tay trái thì cầm chắc chiếc xẻng gấp, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Con xén tóc khổng lồ thấy

có mục tiêu di động, bèn ngẩng đầu lên, chuẩn bị xuất kích. Tôi thầm

nghĩ lúc này cứ nên đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất, mà điều cần làm

trước tiên là chiếm vị trí có lợi cho mình, bèn nhắm thẳng hướng con xén tóc rồi lao nhanh tới. Con xén tóc thấy tôi có vẻ hung hăng thì hơi

chột dạ, liền lùi về sau mấy bước, sau đó chợt giậm mạnh chân sau, cứ

thế lao vọt tới trước mặt tôi, bộ dạng giống hệt như một con bò tót trên đấu trường ở Tây Ban Nhà. Tôi vung dao chém xuống, chẳng ngờ nó không

hề né tránh. Thấy mình dễ dàng đạt được ý đồ, tôi bất giác có chút đắc

ý, nhưng ngay sau đó lại chợt cảm thấy gan bàn tay tê rần, con dao găm

quân dụng tức thì tuột tay rơi xuống đất.

Mãi tới lúc này, tôi

mới phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của đối phương. Hóa ra sau

bao nhiêu năm sống trên đời, cái đầu của con xén tóc này đã trở nên cứng như sắt, đáng tiếc con dao găm quân dụng của tôi lại chẳng thể gọt sắt

như bùn, chém lên đầu nó thậm chí còn chẳng thể lưu lại một vết xước

nào. Bị tôi chém trúng, con xén tóc khổng lồ thoáng dừng lại nửa giây,

sau đó chẳng cho tôi có thời gian phản ứng, lập tức há to miệng lao tới, hơi thở hôi thối phả ra từ trong miệng nó làm tôi muốn ngạt thở. Thấy

cặp răng kia đã sắp cắn vào người mình, tôi biết là không thể tránh kịp

nữa rồi, bèn đưa chiếc xẻng gấp trong tay trái lên chống đỡ.

Con

xén tóc khổng lồ phản ứng rất nhanh, lập tức cắn chặt lấy chiếc xẻng,

lại khẽ lắc đầu một cái, dễ dàng rút được nó ra khỏi tay tôi, cứ thể ném ra xa tít. Tiếp đó, nó tiến lên một bước lớn, ép tôi vào tận góc tường, hai chiếc răng mở rộng ra hết cỡ, giống hệt như hai thanh kiếm sắc bén

cùng chém thẳng về phía cổ tôi. Lúc này tôi đã chẳng còn đường để trốn

chạy nữa, chỉ biết đứng im chờ chết, tim đập thình thịch, đầu óc hoàn

toàn trống rỗng.

Đúng vào khoảnh khắc cặp răng của con xén tóc

khổng lồ đó chỉ còn cách tôi chưa đầy một ngón tay, nó đột nhiên dừng

lại, thân thể còn hơi nghiêng ngả. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tự nhủ lẽ nào nó đột nhiên có lòng tốt, quyết định tha cho tôi một mạng? Vừa thở hồng hộc, tôi vừa tránh khỏi cặp răng cảu con xén tóc, sau đó định rời đi,

nhưng chẳng biết chân tôi bị vướng phải thứ gì mà không cách nào di

chuyển được. Cúi đầu xuống nhìn, tôi phát hiện thì ra hai chân trước của con xén tóc đã giữ chặt lấy chân tôi, dù tôi đã thế nào đi chăng nữa,

nó cũng nhất quyết không chịu buông ra. Tôi bất giác thầm buồn bực, nó

đã không muốn làm tôi bị thương rồi, tại sao lại không chịu cho tôi đi

như thế chứ? Lẽ nào còn định kết bái huynh đệ với tôi? Tôi nhanh chóng

gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này qua một bên, lại ngẩng đầu tìm kiếm Tôn

Kim Nguyên và Vương Tiên Dao, hy vọng họ có thể giúp mình một tay. Vương Tiên Dao lúc này đã không còn ở chỗ cũ nữa, Tôn Kim Nguyên thì đang cầm một sợi dây thừng, chạy lòng vòng quanh cây cột. Kế đó, từ sau cây cột, một bóng người chạy ra, chính là Vương Tiên Dao.

Thì ra vừa rồi, Tôn Kim Nguyên thấy tình hình khẩn cấp, biết rằng chạy đến góc tường

cứu tôi thì không còn kịp nữa, vả lại dù có thể đến nơi trước khi con

xén tóc cắn tôi thì dựa vào tấm thân đang bị thương của cậu ta cũng

chẳng thể làm gì nó được. Trong cơn nguy cấp, Tôn Kim Nguyên chợt nhìn

thấy có một thứ đang chuyển động trên mặt đất, chính là sợi dây thừng mà cậu ta đã tròng vào râu con xén tóc lúc ở ngoài hang động. Cậu ta nhanh tay nhanh mắt chụp ngay lấy sợi dây, lại cố nhìn đau quấn nó vòng quanh cây cột. Vương Tiên Dao sợ một mình cậu ta không giữ nổi sợi dây trước

sức kéo của con xén tóc khổng lồ, bèn chạy tới giúp đỡ. May mà chiều dài của sợi dây vừa đủ khiến con xén tóc không thể cắn vào cổ tôi, bằng

không lúc này, tôi chắc đã phải đi chầu trời rồi.

Tôn Kim Nguyên

bảo Vương Tiên Dao buộc sợi dây lại thật cẩn thận, sau đó loạng choạng

đi về phía chiếc ba lô leo núi đã bị con xén tóc cắn cho tan nát của cậu ta, rút từ bên trong ra khẩu súng hoa cải, rồi mặt mũi dữ dằn đi tới

chỗ tréo trước mặt con xén tóc, giơ súng lên nhắm thẳng vào người nó,

quát to: “Mẹ kiếp, mau chết đi cho tao!” Dứt lời liền lạnh lung bóp cò.

Sau một tiếng nổ lớn, con xén tóc khổng lồ run lẩy bẩy một hồi rồi đổ

gục xuống đất. Tôi vội vàng tranh thủ cơ hội này chạy ra ngoài, tránh

đến bên cạnh cây cột kia.

Tôn Kim Nguyên vác khẩu súng hoa cải

trên vai, dường như đã quên cả đau đớn, cười vui vẻ, nói với chúng tôi:

“Tớ đã nói thế nào ấy nhỉ, chỉ cần có súng trong tay, mặc kể đối thủ là

yêu ma quỷ quái hay gì đi chăng nữa thì cũng đều phải chết hết, ha ha!”

Không cho Tôn Kim Nguyên được vui mừng quá lâu, Vương Tiên Dao đột nhiên mở

to hai mắt, chỉ tay về phía sau cậu ta, cất tiếng hô lớn: “Kim Nguyên,

cẩn thận đấy, con quái vật kia lại đứng lên rồi!” Vừa nói, cô nàng vừa

ra sức kéo dây thừng. Tôn Kim Nguyên sợ đến mặt mày tái nhợt, lập tức

lao vọt về phía trước theo phản xạ, nhờ thế tránh được đòn tấn công đột

ngột của con xén tóc.

Con xén tóc dường như khá tức giận, không

ngừng thở phì phò ra những làn khí trắng, sau đó chậm rãi bò về phía cây cột. Mãi tới lúc này, tôi mới phát hiện mình đã đứng nhầm chỗ, vì sợi

dây thừng vốn trói con xén tóc kia vào cây cột này, lẽ ra tôi phải chạy

ra xa khỏi đây mới đúng, tại sao còn đứng ngay cạnh cây cột chứ, thế này chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư? Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận, đã rơi vào cảnh này rồi, tôi chỉ còn cách bấm bụng liều với nó một phen.

Con xén tóc khổng lồ há to cái miệng hình kéo của mình ra, lao hùng hục về phía chúng tôi. Tôi nói với Vương Tiên Dao: “Chơi

trò chạy lòng vòng với nó thôi!” Cô nàng hiểu ý, lập tức kéo tay tôi

chạy vòng quanh cây cột. Con xén tóc thân thể nặng nề, không dễ quay

đầu, chỉ có thể bám theo sau chúng tôi, chỉ sau mấy vòng thì toàn bộ sợi dây thừng đã quấn vào cây cột, dù nó có giãy giụa thế nào đi chăng nữa

cũng không thể chạy thêm được.

Tôn Kim Nguyên bước tới, nói:

“Được lắm Vân Sơn, mấy năm không gặp, cậu giỏi hơn nhiều rồi đấy! Con

súc sinh này chỉ có sức khỏe mà thôi chứ không có chút trí tuệ nào cả,

xem tớ đối phó với nó đây này!” Nói rồi cậu ta liền lấy từ trong ba lô

ra mấy cuộn dây thừng nữa, kèm theo đó là con dao Tây Tạng sắc bén vô

song kia. Trước tiên cậu ta dùng con dao Tây Tạng cậy miệng con xén tóc

ra, con xén tóc bị đau, liền cào chân xuống đất, ra sức giãy giụa, nhưng nó đâu hay rằng mình càng giãy giụa thì miệng lại càng há to hơn, miệng càng há to thì lại càng bị con dao Tây Tạng đâm sâu vào da thịt. Kế đó, Tôn Kim Nguyên dùng dây thừng trói chặt cả sáu cái chân của con xén tóc lại khiến nó không thể động đậy được nữa, chỉ biết mở to cặp mắt đen

láy nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Tôn Kim Nguyên nhặt một viên đá to lên, nện mạnh vào đầu con xén tóc khổng lồ, miệng nói: “Đồ súc sinh,

dám cắn tao nỳ, cho mày chết! Tiên Dao, Vân Sơn, mau qua đây giúp tớ xẻ

con súc sinh hại người này ra làm trăm mảnh nào!” Tôi cũng sợ nó lại

dùng âm mưu quỷ kế gì nữa để thoát thân, liền vội vàng nhặt con dao găm

quân dụng cùng chiếc xẻng gấp của mình lên, cùng với Vương Tiên Dao cũng đang lăm lăm con dao trong tay cất bước đi tới. Hai chúng tôi đồng loạt giơ cao vũ khí, ra sức chém xuống người con xén tóc không ngừng, những

tiếng “binh bang” vang lên không ngớt bên tai.

Xén tóc vốn là

loài côn trùng giáp xác thuộc bộ cánh cứng, sau lưng có một lớp vò dày

vô cùng cứng rắn. Do đã sống nhiều năm, lớp vò của con xén tóc khổng lồ

này thậm chí còn bền chắc hơn cả sắt thép, cũng giống như mai của những

con rùa biển đã sống cả ngàn năm vậy, lối tấn công như của chúng tôi bây giờ đối với nó thực chẳng khác nào gãi ngứa.

Ba chúng tôi đánh

đang hăng, không để ý thấy con xén tóc khổng lồ đang từ từ dang cánh.

Thế rồi nó chỉ khẽ vẫy cánh một cái, Vương Tiên Dao đang đứng phía trước lập tức bị đánh bay ra xa mấy mét, cứ thể nằm gục xuống đất suốt hồi

lâu không bò dậy nổi. Lại nhìn về phía bên này, những mảng bùn nhớp nháp bị đôi cánh của nó hất bay ra tứ phía, xen lẫn trong đó còn có rất

nhiều viên đá nhỏ, nhất thời làm cho tôi và Tôn Kim Nguyên tối tăm mặt

mũi. Con xén tóc này vô cùng khỏe mạnh, những viên đã bị hất bay đi

giống như những mũi tên vừa rời khỏi cung, bay về phía chúng tôi chiu

chíu. Tôi không né tránh kịp, bị một viên đá đập vào trán, đưa ra lên sờ thử thì thấy đã sưng vù lên thành một cái bọng to, cực kỳ đau đớn,

nhưng con xén tóc không có vẻ gì là sẽ dừng lại, càng lúc càng vỗ cánh

mạnh hơn. Tôn Kim Nguyên kéo tay tôi, nói: “Mau chạy qua bên kia ngồi

xổm xuống úp mặt vào tường thôi, nó làm thế này chẳng qua là vùng vẫy

giãy chết, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »