Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Không biết vì cái gì, nghe xong lời Khương Vô Ẩn nói, Thời Dã chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu, kèm theo cảm giác buồn nôn không giải thích được. Càng đến nỗi, cậu thế mà thật sự tự hỏi chính mình một câu: “Thời Dã, mày thật sự có bệnh sao?”
Bằng không vì cái gì gần đây cảm xúc của mày càng ngày càng cực đoan, nội tâm chiếm hữu đối với Diêm Thập Nhị cũng càng ngày càng nồng nặc, mãnh liệt?
Trước kia Thời Dã thật sự từng bệnh nặng một lần, nhưng thời gian xa xăm, chính cậu cũng không phân biệt được đó là ký ức chân thật hay là tư tưởng hư hóa.
Chẳng qua nghĩ đến Diêm Thập Nhị, tinh thần của Thời Dã đột nhiên liền sáng suốt.
Cậu hoảng hốt trong giây lát, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trả lời: “Con không sao, con không bệnh.”
Dù cho là trước kia có, cũng không phải do chủ quan sinh bệnh, tại sao cậu lại bệnh, hiện tại ngẫm lại có lẽ có liên quan đến Khương Vô Ẩn, nhất định ông biết chút gì đó.
Nhưng Khương Vô Ẩn như là không nghe được ý tứ trong lời nói của cậu, lại tự nhủ nói: “Tiểu Dã, đừng tùy hứng. Trở về đi, về Cầm Xuyên, chú Khương đưa con đi tìm bác sĩ Lâm.”
Giọng nói Thời Dã lãnh đạm, như đang ứng phó lời ông, ra vẻ tùy hứng nói: “Con không cần gặp bác sĩ, con không có bệnh.”
Nói liền ngắt điện thoại, biểu hiện một đứa trẻ ngỗ ngược tùy ý làm bậy vô cùng hoàn hảo nhuần nhuyễn.
Cậu buông di động, ánh sáng trong bắt bừa bãi tiêu sái, lại không tràn ngập ám quang giống vừa mới rồi.
Tại thành phố Cầm Xuyên, nhìn điện thoại ngắt kết nối, Khương Vô Ẩn diện vô biểu tình trong chớp mắt, đầu ngón tay hung hăng véo di động, biểu lộ tâm tình cực tệ của gã.
Một lát sau, gã bấm một dãy số, chờ đầu kia kết nối, gã lập tức lạnh lùng nói: “Thời Dã đã không chịu kiểm soát, tăng tốc tiết tấu trò chơi.”
“Còn có đứa bé chạy thoát lần trước kia, phái Cố Chuẩn ra ngoài bắt người trở về cho ta, bên phía Lão Lục không chờ được.”
Ra lệnh xong, gã lưu loát cúp máy, khóe môi gợn lên tàn nhẫn mà độc ác tùy ý, không còn bộ dáng ôn văn nho nhã ngày thường.
Giờ phút này, hắn càng như ám dạ ma vương, ẩn mình sau quang ảnh, giương ra ma trảo, chuẩn bị gϊếŧ người nuốt xương bất cứ lúc nào.
Thời Dã tìm ở thành phố Phù Dung hai ngày cũng không tìm được bất cứ manh mối nào có liên quan đến nhà nhân ái, rõ ràng nơi chốn vẫn là ở đó, nhưng tất cả dấu vết về sự tồn tại của nhà nhân ái dĩ vãng đều biến mất.
Thật giống như trước nay thật sự chưa từng có tồn tại nhà nhân ái nào ở thành phố Phù Dung này, ngay cả viện trưởng, hộ công cùng với những đứa trẻ thu lưu cũng biến mất vào hư không.
Thời Dã chắc chắn rằng ký ức của mình không lầm lỗi, cậu rõ ràng nhớ rõ nơi nào, mấy năm trước, bọn họ còn cùng nhau sinh sống ở thành phố Phù Dung.
Cho nên nhà nhân ái không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất vô tung, nhất định là sợ cậu tra được cái gì.
Càng nghĩ sâu, Thời Dã càng cảm thấy Khương Vô Ẩn đáng sợ.
Ông lợi dụng mình, dường như đã bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Không…
Nói không chừng, trước kia nữa tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ông.
Nếu không, tại sao ảnh của mẹ mình lại ở trong hộp của ông? Thời Dã giải thích không được, vô luận như thế nào cũng không thể tự lừa dối mình.
Tại thành phố Phù Dung này đã tra không được manh mối gì, sau khi ở lại hai ngày, Thời Dã trở về Cầm Xuyên.
Mà lúc này, Diêm Thập Nhị bận bịu việc tra manh mối nhận được điện thoại của đồng nghiệp.
Trước đó khi xem xét giám sát, bọn họ phát hiện ba chiếc Iveco khả nghi, trong đó một chiếc được tìm thấy ở trạm phế phẩm ở phía tây thành phố, Diêm Thập Nhị lúc này đang ở trên xe kiểm tra, điện thoại kẹp ở bên tai, một lúc hai việc: “Tôi là Diêm Thập Nhị, có chuyện gì mời nói.”
Giọng nói bên kia nôn nóng, cảm xúc không ổn định: “Diêm đội, đứa bé kia biến mất.”
“Tình huống như thế nào, xin giải thích cặn kẽ.”
Anh cũng không tâm tư kiểm tra xe, lập tức nhảy xuống, chuẩn bị chạy đến bệnh viện.
“Có người trà trộn vào bệnh viện, giả thành bác sĩ, thừa dịp quá trình kiểm tra mà vào phòng bệnh mang đứa bé đi.”
Đứa bé mới được dời từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU ra, lúc này mới trôi chưa qua vài giờ.
“Lập tức phong tỏa mọi lối ra của khu nội trú, bây giờ tôi liền dẫn người qua đó, mọi người mau đi tra giám sát bệnh viện.”
Cúp máy, Diêm Thập Nhị lập tức điều một nửa số người chạy đến bệnh viện.
Khu nội trú rất lớn, hai mươi tầng, phòng bệnh có vài trăm phòng và cả khu vực công cộng, nhân lực Diêm Thập Nhị mang đến hiển nhiên không đủ, trên đường lại lâm thời điều bảy tám người nữa lại đây.
Một giờ sau, đứa bé được tìm thấy trong nhà vệ sinh công cộng tầng tám bệnh viện. Được một bệnh nhân nằm viện phát hiện đầu tiên, biết cảnh sát đang tìm đứa bé thất lạc, liền lập tức tìm đến trạm y tá, mà Thiên Phàm vừa lúc ở tầng tám, đi qua vừa thấy quả nhiên là đứa bé mất tích kia.
Nó còn hôn mê, nằm trên sàn bệnh viện, thời điểm tìm thấy sắc mặt đã phát tím.
“Lũ điên này, rốt cuộc chúng muốn làm gì?” Thiên Phàm tức giận nắm chặt tay, đứng trên hành lang gầm nhẹ.
Đứa bé được y tá mang đi kiểm tra kỹ càng, vốn đã vết thương chồng chất, lăn lộn một chuyến như vậy không biết có làm thương bệnh thêm nặng không!
Diêm Thập Nhị diện vô biểu tình đứng dựa tường, tầm mắt rơi xuống một chỗ nào đó, không hề chớp mắt, trầm tư thật sâu.
“Lão đại, anh đang suy nghĩ cái gì?” Thiên Phàm đến gần một chút, khó hiểu dò hỏi.
Thân hình Diêm Thập Nhị khẽ nhúc nhích, nhíu mày lại: “Cậu không cảm thấy… Quá trình tìm được đứa bé này suôn sẻ đến có chút không đúng sao?”
Nếu đối phương hao hết tâm tư trà trộn vào, lại thành công mang đứa bé đi, hoàn toàn có thời gian rời đi trước khi lối ra vào bệnh viện bị phong tỏa.
Kỳ thật trước khi đến bệnh viện, Diêm Thập Nhị không có quá nhiều hy vọng có thể tìm được đứa bé, rốt cuộc thời gian kéo dài có chút lâu, anh đoán rằng đám người đó tìm được đứa bé tất nhiên sẽ đem khỏi bệnh viện trước.
Nhưng không ngờ, chúng lại làm việc ngu ngốc đến mức này, trực tiếp ném đứa bé vào phòng vệ sinh.
Một khi đã như vậy, tại sao lại tốn công vô ích dẫn anh đi?
Đúng lúc này, điện thoại của Diêm Thập Nhị lại vang lên.
Cuộc gọi đến từ trong cục, cái loại cảm giác bất an này đột nhiên trở nên thập phần mãnh liệt, làm Diêm Thập Nhị đột nhiên bừng tỉnh.
“Không xong!” Sắc mặt anh phút chốc trắng bệnh, sợ dữ cảm bất hảo nào đó biến thành sự thật.
Thấy sắc mặt anh chớp mắt tái đi, Thiên Phàm vội hỏi: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Diêm Thập Nhị xua tay, trực tiếp đưa di động cho hắn: “Cậu tiếp.”
Thiên Phàm không hiểu sao, nhưng vẫn nhanh chóng nghe máy.
Điện báo chỉ là dò hỏi tình huống bên này, vừa vặn có nhân thủ rảnh rỗi, hỏi bọn họ có cần thêm nhân viên không.
Nghe được đối thoại, Diêm Thập Nhị mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn.
May mắn không phải như anh nghĩ.
“Lần này để thêm hai người thủ ở bệnh viện, những người khác về đội trước đi.”
Diêm Thập Nhị luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, nhất thời lại nghĩ không ra cái gì, đành phải gác lại trước.
Nhưng sau sự việc này, mọi người cũng đều ý thức được, trên người đứa bé trong bệnh viện này nhất định còn tồn tại bí mật nào đó, nếu không những người đó sẽ không mạo hiểm tìm đến.
Là thứ gì, đã bị bọn họ xem nhẹ?
–
Đêm khuya, hẻm nhỏ ám hắc.
Gần đây ở khu vực này có không ít đoạn đường đang cải tạo, khiến đèn đường khắp nơi đều tắt, ánh trăng cũng có chút mờ mịt, hẻm nhỏ lại càng duỗi tay không thấy năm ngón.
Bóng dáng cao gầy lao qua hẻm nhỏ, tốc độ cực nhanh.
Thẳng đến trước một căn nhà trệt, hắn không có chìa khóa, liền trực tiếp trèo tường vào trong sân.
Khoảng sân một mảnh hoang tàn, đèn trong phòng cũng không bật, xung quanh vắng lặng giống như căn bản không có người cư trú.
Người đàn ông đi lên trước đẩy cửa, đã bị khóa lại.
Đôi con ngươi dưới mũ lưỡi trai không khỏi lạnh vài phần, người đàn ông lập tức lấy di động, gọi điện vào dãy số đã khắc sâu trong lòng.
Sau hai hồi chuông bên kia liền bắt máy, đã là hơn mười giờ tối, Tư Ngang ngủ không được liền ghé vào bản làm bài tập toán, nhìn thấy điện báo kích động: “Cố Chuẩn, anh đi đâu, anh dựa vào cái gì mà bỏ rơi em?”
Trong giọng mang theo tiếng nức nở không rõ lý do, trái tim chua xót như bị nhồi vào một quả chanh thật lớn.
Nó đang ở trong ký túc xá cục cảnh sát, không dám nói chuyện quá lớn sợ làm ồn đến người khác.
Nhưng cảm xúc chính là không nhịn được, nó muốn khóc, lại cảm thấy tủi thân, càng nhiều lại là tự trách ảo não cùng sợ hãi.
Nó không muốn Cố Chuẩn nghe thấy, một ngụm cắn da thịt trên cánh tay, không lại phát ra âm thanh nào.
“Em ở đâu?”
Thanh âm đầu bên kia khàn khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi sâu sắc.
Tư Ngang không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng không muốn hắn lo lắng, liền nói: “Em ở nhà.”
Giọng nó ấp úng, bởi vì gạt người cho nên phá lệ không tự tin, hơn nữa tiếng khóc nức nở rõ ràng trong lời nói, Cổ Chuẩn nghe được trái tim run lên.
“Em không có.” Cố Chuẩn trực tiếp vạch trần lời nói dối của nó, lạnh lùng hỏi, “Nói thật, ở đâu?”
Tư Ngang trực tiếp đứng lên: “Anh về nhà?”
“Cố Chuẩn, có phải anh về tìm em không, em…”
“Tư Ngang, rốt cuộc em ở đâu, nói cho anh.”
Hắn con mẹ nó sắp điên rồi.
Đám người kia bảo hắn bắt Tư Ngang trở về, hắn sao có thể làm được?
Thực tế trong lòng Cố Chuẩn đã có suy đoán, nhưng…
Đây là đường của hắn, chỉ có thể một mình bước đi từng bước.
Nhưng hắn quyết không cho phép Tư Ngang cũng bước theo vào, cho nên ngay cả khi phải đánh đổi tính mạng, hắn cũng tuyệt đối muốn bảo vệ cho Tư Ngang an toàn.
“Em lập tức trở về, Cố Chuẩn, anh chờ em, không được đi.”
Tư Ngang không đợi hắn trả lời, như là sợ hắn đổi ý, lập tức ngắt điện thoại.
Tùy tiện mặc áo khoác, Tư Ngang liền lập tức ra cửa.
Cố Chuẩn lúc này nào còn dám để nó trở về, hắn lập tức gọi một cuộc khác, nhưng lần này thế nào Tư Ngang cũng không bắt máy.
Hắn lại liên tục gọi vài cuộc, Tư Ngang đều không nghe.
Cố Chuẩn không có biện pháp, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Tư Ngang: 【Anh đi rồi, em đừng trở về, anh sẽ không gặp em, em tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về.】
Nhưng Tư Ngang bên kia vẫn không có bất luận tin gì như cũ.
Cố Chuẩn gấp gáp đi lại trong sân.
Lần này ra ngoài, hắn cũng không thể bảo đảm chính mình có an toàn và không bị giám thị hay không, cho nên hắn không dám làm nhiều chuyện quá mức.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Cố Chuẩn nhập một số điện thoại chưa từng gọi trước đây, nhập vào tin nhắn rồi gửi đi: 【Mười một giờ đêm nay, gặp ở nhà Tư Ngang.】
Ký tên là Thiên Mệnh.
Khi Diêm Thập Nhị nhận được tin nhắn này, đang chuẩn bị tan tầm đi tìm Thời Dã.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi điện thoại qua.
Đối phương không chút do dự liền cúp máy, điều này khiến Diêm Thập Nhị có chút không thể hiểu được.
Ban ngày ở bệnh viện, đây đúng là điều anh lo lắng, sợ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn bọn họ đến bệnh viện, mục tiêu thực sự là Tư Ngang.
Nhưng sau lại phát hiện một chút động tĩnh cũng không có, liền không tự dọa mình sợ nữa.
Nhưng hiện tại điều gì đang xảy ra?
Người của Thiên Mệnh hành sự đã kiêu ngạo tới nông nỗi này?
======