Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
* Gốc là 太可了: ngôn ngữ mạng, hình dung phi thường thích người khác. Cấu trúc câu của nó là S+太可了 nha.
Diêm Thập Nhị bước ra khỏi tòa nhà cảnh sát, tránh vào chân tường sườn tây, sờ soạng ra điếu thuốc từ trong lòng.
“Hút ít đi, tôi không muốn sau này đi khám nghiệm tử thi cho cậu.” Còn chưa có châm thuốc, Lâm Tây Tẫn đã duỗi tay giật lấy thuốc, nhướng mày nhìn anh, thuận miệng hỏi, “Không phải gần đây cậu cai thuốc à?”
Diêm Thập Nhị lại lần nữa móc ra một điếu thuốc, làm trò bật lửa trước mặt hắn, một ngụm sương khói dừng trước mắt hai người, che mắt anh mơ mơ hồ hồ, gần như không thấy.
“Nào có dễ cai như thế?”
“Gặp chuyện phiền lòng sao?” Lâm Tây Tẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư anh.
Diêm Thập Nhị lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Tùy cậu.” Lâm Tây Tẫn dập điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, cất bước rời đi.
Diêm Thập Nhị ném thuốc, đuổi theo hắn: “Có phải có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi không.”
Lâm Tây Tẫn đưa lưng về phía anh, giơ đồ vật trong tay, ý tứ rất rõ ràng.
Tương tự với lần kiểm tra ban đầu, Lương Bân đúng là bị người ấn xuống nước chết đuối.
“Nhưng…”
Lâm Tây Tẫn xoay ngoắt một cái, Diêm Thập Nhị hận không thể trực tiếp giật lấy.
“Nói mau.”
“Lương Bân bị tiểu đường rất nghiêm trọng trên lý thuyết ông ta hẳn nên chú ý hơn đến chế độ ăn uống, nhưng sau khi kiểm tra tôi phát hiện trong dạ dày ông ta có rất nhiều cặn thức ăn với hàm lượng đường cực cao, chẳng hạn như… bánh ngọt.”
Ánh mắt Diêm Thập Nhị thật sâu, trên mặt không có nhiều biến hóa cảm xúc, nhưng con ngươi trong trẻo kia dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Hai người một trước một sau vào văn phòng, nữ cảnh sát cách vách văn phòng che miệng thét chói tai với bọn họ.
Hai người chân dài, mặc dù không mặc chế phục, cũng siêu chết người đó!
“Cho nên… ông ta có bệnh còn ăn đường, định tự sát sao?”
Lâm Tây Tẫn trừng anh một cái.
Diêm Thập Nhị dựa lưng vào ghế ngồi không chút quy củ, cả người lười biếng, lúc đọc bản báo cáo ban đầu, đôi mắt híp lại, Lâm Tây Tẫn không chút nghi ngờ nếu bản thân không lên tiếng giây tiếp theo anh có thể ngủ.
“Chuyện này đến lượt cậu đi tra xét, đội trưởng Diêm, cậu cũng nên đi ra ngoài hoạt động.”
“Biết rồi.”
Ném báo cáo về bàn, Diêm Thập Nhị tháo xuống chứng kiện trước ngực, giật mạnh sợi dây hai lần rồi nhét vào túi.
Đúng lúc Thiên Phàm trở về: “Lão đại, không liên hệ được với gia đình nạn nhân.”
“Đi thôi, đến nhà ông ấy xem.”
Trước khi đi, còn dặn dò Lâm Hạc: “Đi tra những nơi Lương Bân đã đến gần đây, chẳng hạn như cửa hàng bánh ngọt, tráng miệng linh tinh.”
“Rõ, lão đại.”
☆
Trong những năm đầu, tiểu khu Phú An là một khu nhà bị phá dỡ và tái định cư, so với những tiểu khu xa hoa mà nói, an ninh bất động sản nơi này đều tương đối không tốt.
Thời Dã chịu đựng mùi ôi của rác thải, tăng tốc bước chân.
Đây đã là lần thứ năm trong tháng cậu bị fan chặn đến nỗi không thể về nhà, không thể không ở nhờ nhà nát của Đường Kiến Lộc.
Hôm nay cậu mặc hoodie có mũ, mũ che khuất nửa trên khuôn mặt, miệng được khẩu trang đen bao phủ, phía dưới là quần vận động năm tấc đen, căng chân trắng lộ trong không khí, thẳng tắp thon dài, đặc biệt ưa nhìn.
Vị trí tòa nhà số mười có phần lạc lõng, đứng sừng sững tại góc cực nam của toàn bộ tiểu khu, Thời Dã đi rất nhanh, đến trước tòa nhà lắc mình một cái liền vào cửa.
Cửa leng keng vang lên, rồi lại bị người kéo ra lần thứ hai, Thời Dã quay đầu ngó mắt. chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn.
Toàn thân cây đen, tóc mái nhỏ vụn xõa trước trán, bởi vì ngược sáng không thấy rõ bộ dáng của hắn.
Thời Dã không nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt.
Với một tiếng ‘đinh’, thang máy đến, Thời Dã dẫn đầu bước vào, theo sát sau đó là người đàn ông.
Thời Dã ấn tầng lầu, lại không thấy người đàn ông phía sau có động tĩnh gì, khôi khỏi cau mày lại, nhịn không được liếc nhìn hắn một cái.
“Tiên sinh, anh định lên tầng mấy?” Thời Dã hỏi hắn, sâu trong ánh mắt có vài phần đề phòng.
Này không trách cậu được, mấy năm nay vậy càng ngày càng hot, không ít lần bị tư sinh theo dõi.
Diêm Thập Nhị lúc này mới chú ý tới cậu trai cao gầy ăn mặc có chút cổ quái trước mặt, ban nãy suy nghĩ quá mức chuyên chú vào vụ án.
Nhìn con số trên thang máy, Diêm Thập Nhị giơ tay chỉ vào: “Ở đó!”
Tuy rằng trên mặt Diêm Thập Nhị đạm nhiên như cũ, giọng nói cũng trầm thấp gợi cảm, đặc biệt dễ nghe, nhưng đối phương rõ ràng có ý định xấu đi theo mình, sắc mặt Thời Dã cũng khó coi vài phần: “Tiên sinh, anh chắc chắn mình đến tầng mười ba?”
“Có vấn đề gì sao?” Diêm Thập Nhị ôm tay dựa vào thành thang máy, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt lại sắc bén.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ở tầng mười ba, anh căn bản không sống ở tầng mười ba, anh đang cố ý đi theo tôi?” Người nào đó trợn mắt nói dối vẫn đạm nhiên như cũ, ngay cả ánh mắt liếc đối phương cũng lạnh đi vài phần.
Giả vờ còn rất ra ngô ra khoai.
Diêm Thập Nhị đầu tiên là chau mày, sau đó bừng tỉnh, cuối cùng kéo khóe môi lên, cười mỉa: “Cả người cậu còn chẳng đủ hai lượng thịt, có gì đáng để tôi theo?”
“Lỡ như anh bụng đói vơ quàng thì sao, người xấu cũng đâu có viết lên mặt.”
Thời Dã muốn cười vào mặt anh.
Diêm Thập Nhị nhấp môi: “Vậy thật sự không đến nỗi, tôi không thích cái loại…”
Ngừng một chốc, tựa hồ đang suy nghĩ dùng từ, vài giây sau với câu môi dưới, nói: “Nhóc con yếu đuối mong manh!”
‘Đinh’, cửa thang máy mở, Diêm Thập Nhị bước ra trước.
Khóe môi Thời Dã run rẩy, tung hai quyền vào bóng lưng đằng xa của anh.
Đúng là cậu hơi gầy, nhưng cậu cần thiết phải giữ dáng người để đóng phim.
Tuy vậy, cậu chỉ trông gầy yếu, thứ nên có đều có tất cả, lão nam nhân này dựa vào cái gì xem thường cậu?
Hừ, may cho đồ chó này, nếu không phải thang máy đến nơi, khẳng định ông sẽ đập mày quỳ xuống đất gọi ông mày bằng ông!
Thời Dã ra khỏi thang máy, lẹp xẹp đạp sàn hai cái, lấy chìa khóa trong túi ra, còn chưa đi tới cửa đã thấy người đàn ông kia đứng ở cửa nhà Đường Kiến Lộc, Thời Dã không khỏi chế nhạo: “Còn bảo không phải theo tôi, không theo tôi anh đứng trước nhà tôi làm gì?”
Diêm Thập Nhị nhướng mày, hỏi: “Nhà cậu?”
“Không lẽ nhà anh?” Thời Dã híp mắt hỏi lại, nụ cười trên môi mang theo vài phần nguy hiểm.
Diêm Thập Nhị nhấp môi, chà xát ngón trỏ và ngón giữa hai lần, mới mở miệng: “Mở cửa.”
Với vài phần cảm giác hϊếp bức, Thời Dã nắm tay lại thành quyền, rất chi là khó chịu trừng anh: “Cướp bóc thời nay đều trắng trợn táo bạo đến vậy sao?”
Diêm Thập Nhị cảm thấy cậu đang làm loạn với mình, cũng không khách khí, đoạt lấy chìa khóa trong tay cậu muốn mở cửa.
Nếu là người nhà của Lương Bân, thế vừa hay, mọi chuyện cũng dễ làm.
Nhưng chưa bắt được đã bị Thời Dã nghiêng người né tránh, động tác lưu loát, tiêu sái bừa bãi.
Ngay sau đó, đôi tay siết chặt cánh tay Diêm Thập Nhị, thuận thế liền vung người sau lưng, một cú vật ngã qua vai.
Ặc… Không quăng được!!!
Diêm Thập Nhị sớm có phòng bị, một tay đặt trên eo cậu, giải trừ lực đạo của cậu: “Rất linh hoạt, tiếc là sức lực không đủ.”
“Thằng lưu manh, buông tay.” Thời Dã nhìn chằm chặp bàn tay to đặt trên eo mình mà gầm gừ.
Diêm Thập Nhị xấu hổ, lùi lại hai bước, chỉ chỉ cửa: “Mở cửa đi!”
Lại thấy Diêm Thập Nhị chỉ hộ nhà người khác kế bên, Thời Dã lập tức có chút xấu hổ, cười nịnh nọt: “Ra là anh tới tìm bác Lương, do tôi hiểu lầm rồi, đó không phải nhà tôi.”
Sau đó, làm trò trước mặt Diêm Thập Nhị, Thời Dã mở cửa nhà bên cạnh.
Diêm Thập Nhị cũng không ngờ tới, khẽ khịt mũi, hỏi cậu: “Cậu biết Lương Bân, thân không?”
“Không thân.” Thời Dã thuận miệng trả lời.
“Ông ta đã chết.”
Diêm Thập Nhị cũng nói thẳng không cố kỵ, nhân đó quan sát biểu hiện của Thời Dã.
“Chết rồi?” Cậu chỉ nhăn mày lại, có vẻ khó hiểu hỏi, “Làm sao lại chết?”
“Bên cạnh công viên, chết chìm.”
“Anh là cảnh sát à?”
Diêm Thập Nhị gật đầu: “Trông giống không?”
Thời Dã bĩu môi, lắc đầu: “Không quá giống, giống lưu manh.”
Diêm Thập Nhị cười khẽ: “Được rồi, nếu cậu và Lương Bân là hàng xóm của nhau, hỗ trợ chúng tôi điều tra hẳn không thành vấn đề đi!”
“Có vấn đề.” Thời Dã nhún vai, ném lại một câu, “Tôi chỉ ở đây nhờ một đêm mà thôi, cũng không phải hộ gia đình lâu dài nơi này, cho nên tôi không biết gì cả.” Rồi phịch một tiếng đóng cửa.
Diêm Thập Nhị sờ sờ mũi, đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng thang máy.
Thiên Phàm tìm bất động sản, lúc này đi lên với người nào đó.
Nhân viên bất động sản cầm chìa khóa bước tới, tiến lên mở cửa, Diêm Thập Nhị lại ấn đối phương xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiếp nhận chìa khóa từ tay người đó, Diêm Thập Nhị liếc nhìn Thiên Phàm một cái, Thiên Phàm bước nhanh đến, hai người một trái một phải đứng hai bên cửa.
Có một mùi kỳ lạ phát ra từ trong nhà, Thiên Phàm cũng nghe thấy được.
Ngay khi Diêm Thập Nhị chuẩn bị mở cửa, phòng cách vách đột nhiên mở ra, Thời Dã nhìn Diêm Thập Nhị, ý cười tràn ra khóe môi, đáy mắt tràn đầy tinh quang, còn có hứng thú không thể giải thích, như là tò mò: “Thấy dáng vẻ hai người khẩn trương như vậy, trong phòng hẳn không có thi thể nhỉ?”
Diêm Thập Nhị a một tiếng, nụ cười khẩy ngậm ở bên môi: “Nhóc con đừng nói nhảm, cậu biết trên đời này điều gì đáng sợ nhất không?”
Cắm chìa khóa vào lỗ khóa, ánh mắt Diêm Thập Nhị vẫn dừng trên người Thời Dã.
“Cái gì?” Thời Dã tựa vào cửa chỉ có thể ngửa đầu xem anh, một đôi con ngươi đen kịt, cứ thế nhìn anh không chớp mắt.
Bộ dạng cậu tươi tắn, tóc mái xõa xuống che khuất mi mắt, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, lộ ta hơn phân nửa khuôn mặt trắng nõn hết sức, đôi môi lại là sắc màu đỏ tươi, mang lại cảm giác ẩm ướt khỏe khoắn, trông rất đẹp mắt.
Diêm Thập Nhị nhìn, ngực bỗng nhảy loạn, khẽ cau mày, có chút chật vật nhìn sang chỗ khác mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần.
“Miệng quạ đen.” Nói cái gì ứng cái đó!
Anh xoay người sang chỗ khác, giọng nói cực lạnh.
Fuck, lời cợt nhả của lão nam nhân này bay đầy trời, cậu nhận thua.
Dù rằng Diêm Thập Nhị đã quay đầu đi nhưng vẫn chú ý tình huống phía sau, thấy cậu không có động tĩnh liền ghé mắt nhìn, thấy cậu còn trông mong dựa bên cửa liền hất cằm: “Nhóc con, về nhà đi.”
======